Mục lục
Kiếm Đạo Độc Tôn - Diệp Trần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Thanh Nhất Kiếm! Diệp Trần nhận ra chiêu này, ở trận đấu Tiềm Long Bảng lúc trước, Lý Đạo Hiên đã từng dùng Vô Thanh Nhất Kiếm đại xuất danh tiếng, tuy rằng vẫn như trước bị bại bởi Diệp Trần, Tư Không Thánh và Nghiêm Xích Hỏa, nhưng không người nào dám coi thường Vô Thanh Nhất Kiếm. Cách hơn bốn năm, sát chiêu vô thanh lại xuất hiện lần nữa, nhưng so với trước kia, thì uy lực của vô thanh sát chiêu giờ bạo tăng lên đến sáu lần, vô thanh lục kiếm càng thêm chuẩn sát.

Một kiếm một côn, hai người đánh đến ngang tay, bất phân thắng bại.

- Nghiêm Xích Hỏa trước kia là đao khách, Lý Đạo Hiên này là kiếm khách, Nam Trác Vực từ lúc nào xuất hiện đao khách và kiếm khách lợi hại như vậy.

- Lấy thực lực của hai người này, đến Lôi Vực chúng ta cũng có thể được xếp vào top 15, Tư Không Thánh kia so với hai người này còn mạnh hơn, Nam Trác Vực có thể thoát khỏi cái vỏ bọc kẻ yếu rồi.

- Không loại trừ tình huống hai người này mới là người mạnh nhất Nam Trác Vực.

- Có khả năng.

Không nghe được tiếng nghị luận của mọi người, tâm tư của Lý Đạo Hiên toàn bộ đều đặt trên người Sử Duyên, chiến lực của đối phương thật sự quá mạnh mẽ, Vũ Đạo Trà Hội lần trước hắn có thể đánh bại Tư Không Thánh cũng không phải là do vận khí, quả thật là có thực lực này, sát chiêu của mình đều đã dùng không sai biệt lắm, lại không thể khiến đối phương tổn thương chút nào, ngược lại vị trí bả vai của mình lại bị Bàn Long Côn hung hăng chọc một phát, càng ngày càng đau nhức.

- Không thế tiếp tục vậy được, phải tốc chiến tốc thắng.

Thương thế ở bả vai đã nhắc nhỏ Lý Đạo Hiên, kéo dài càng lâu thì thắng lợi càng xa vơi. Sự cường đại của Sử Duyên vượt xa tưởng tượng của hắn và Nghiêm Xích Hỏa.

"May là ta được Lý Đạo Hiên đổi xuống, bằng không trong vòng trăm chiêu, tất phải bại. " Nghiêm Xích Hỏa lòng còn sợ hãi, không phải hắn e ngại Sử Duyên, chỉ là lúc trước hắn đã chiến qua ba tràng, đối thủ của ba tràng đều không đơn giả, khiến hắn tiêu hao khá lớn, lấy trạng thái không được viên mãn đi chiến với Sử Duyên, thất bại trong vòng trăm chiêu đã là cách nghĩ lạc quan, trên thực tế, Nghiêm Xích Hỏa ngay cả năm mươi chiêu cũng không nắm chắc có thể ngăn cản.

- Đạo là vô tình nhưng lại hữu tình!

Áo bào phất phới, Lý Đạo Hiên đột ngột mọc lên từ mặt đất, đánh về phía Sử Duyên một kiếm trí mạng, một kiếm này là thức cuối cùng của Vô Tình Kiếm Pháp, uy lực có thể sánh với áo nghĩa võ học cấp thấp có ba thành hỏa hầu, sự tinh diệu huyền ảo trong đó, lại càng hơn xa những kiếm pháp khác.

Cơ băp trên cánh tay bành trướng lên, Sử Duyên đổi thành hai tay nắm côn, Bàn Long Côn bay múa xoay tròn, trước người bày ra một tầng lại một tầng côn mạc, không ngừ trừ khử kiếm khí lăng lệ ác liệt do Lý Đạo Hiên phát ra.

- Vỡ cho ta!

Đợi khí kiếm thế của Lý Đạo Hiên đã hết, Sử Duyên quát lên một tiếng lớn, côn thế phóng đại, đánh nát bấy tất cả kiếm khí, đồng thời đánh về phái Lý Đạo Hiên một côn.

PHỐC!

Một ngụm máu tươi phun ra, Lý Đạo Hiên bắn ra xa.

Nhưng đồng thời khi Lý Đạo Hiên bay vụt đi, một đóa hoa mai đột nhiên tách ra trước người Sử Duyên, khắc lên lồng ngực của hắn, nhu hòa hữu tình.

Khục!

Hoa mai vừa rụng, Sử Duyên ho ra một lượng lớn máu tươi, lúc hoa mai xuất hiện, hắn tự nói với mình, đóa hoa mai này cổ quái, không thể khinh thường được, chỉ là lúc đó lý trí và tiềm thức sinh ra một chút khác nhau, khiến cho tốc độ phản ứng của hắn chậm hơn một chút, bị hoa mai thừa dịp đánh vào

- Nguyên lai cái này là đạo là vô tình nhưng lại hữu tình!

Sử Duyên giật mình, một kiếm này khác với những kiếm chiêu bình thường, trong vô tình ẩn chứa hữu tình, mà cái tình này, hoàn toàn là sát cơ trí mạng, so với vô tình càng thêm đáng sợ, âm cực sinh dương, dương cực sinh âm, trong vô tình, hữu tình đáng sợ nhất, ngược lại cũng thế.

Thương thế của hai ngươi đều không nhẹ, đành phải nhận kết cục ngang tay.

Thác Bạt khổ khen:

- Vài năm không thấy, tiến bộ của mọi người đều rất lớn, ta còn tưởng rằng chỉ có ta chịu qua tu luyện địa ngục thôi chứ.

Diệp Trần nói:

- Nếu không, ngươi cũnglên luận bàn một hồi.

- Hắc hắc, luận bàn với những người này thì có ý nghĩa gì, ít nhất phải là một đối thủ ngang tay mới được, Diệp Trần, ngươi thì sao?

- Ta, thời cơ đến liền lên.

Diệp Trần cũng không có ôm tâm tư xuất hiện cuối cùng, thời điểm đến, dù đối thủ yếu một chút hắn cũng sẽ lên, tốt xấu gì cũng khiến cho Nam Trác Vực càng thêm sáng chói.

Kết cục Lý Đạo Hiên đánh ngang tay Sử Duyên chỉ sợ rất nhiều người không thể ngờ được, Sử Duyên dù thế nào cũng là thanh niên cao thủ bài danh thứ ba tại Hắc Kim Vực, đặt ở toàn bộ Nam Phương Vực Quần cũng có thể xếp vào Top 50 thậm chí Top 30, mà Nam Trác Vực là nơi nào chứ. Vũ Đạo Trà Hội lần trước, chỉ vẻn vẹn có Tư Không Thánh tham gia, lần này tuy nhiều hơn 16 người, nhưng trong mắt mọi người vẫn là tốn tại phía chót, hiện giờ cái kế chót này lại có xu thế bắn ngược, sao bọn hắn lại không sợ hãi được chứ.

- Nam Trác Vực không giống với lúc trước, tốt nhất không nên xem thường.

- Đúng vậy a! Nam Trác Vực nếu so với Hoành Lĩnh Vực thì mạnh vài lần, không thể nhập làm một được.

Cảnh ban đêm dần dần bị xua tan, toàn bộ Cẩm Tú Viên đèn đuốc sáng trưng như ban ngay, về cơ bản cách mổi mười bước, sẽ xuất hiện một căn nhật quang tinh trụ, nhật quang tinh trụ cao tới ba mét, tản mát ra bạch quang nhu hòa nhưng không chứng mắt, khiến cho Vũ Đạo Trà Hội có thể tiếp tục tiến hành trong ánh sáng.

Oanh!

Máu tươi phun tung toé!

Trụ cốt cuối cùng của Hoành Lĩnh Vực, Tái Tinh Phong đã ngã xuống, không phải hắn yếu, mà là đối thủ quá mạnh mẽ, đến giờ Hoành Lĩnh Vực gần như đã bị diệt toàn quân, còn lại cũng chỉ là binh tôm tướng tép căn bản không gây nổi sóng gió gì, chẳng lẽ bọn hắn có thể mạnh ngang Lãnh Nguyệt Thương và Tái Tinh Phong sao.

- Hoành Lĩnh Vực nhớ kĩ sĩ nhục lần này.

Lãnh Nguyệt Thương Hứa Giang thống khổ nhắm mắt lại, trước đây luôn luôn là Nam Trác Vực cuối cùng, Hoành Lĩnh Vực vừa vặn mạnh hơn Nam Trác Vực một chút, việc này khiến cho rất nhiều người tự lừa mình dối người. Hôm nay, Nam Trác Vực quyết chí tự cường, vứt bỏ cái mũ vực yếu, mà Hoành Lĩnh Vực vẫn còn đau khổ giãy dụa.

Lúc này, ngay cả Lôi Chi Công Chúa, Thiên Thư công tử đều lắc đầu, Hoành Lĩnh Vực quá yếu, ngoại trừ Lãnh Nguyệt Thương và Tái Tinh Phong có thể xếp vào cao thủ cấp hai thì những người khác đều là cấp một, nhưng cũng không phải là loại tương đối mạnh trong cấp một.

- Thật có lỗi, ta phải cáo từ rồi.

Một gã thanh niên Hoành Lĩnh Vực đứng người lên, hướng Lôi Chi Công Chúa ôm quyền.

Lôi Chi Công Chúa ánh mắt như điện, chậm rãi nói:

- Chút điểm áp lực thế cũng chịu không được, ngày sau khó thành châu báu, ly khai hay không tự do ngươi làm chủ, ta sẽ không ngăn ngươi.

Tái Tinh Phong vừa nhận thua trầm giọng nói:

- Ngồi xuống, nếu không một khí ném đi mặt mũi của Hoành Lĩnh Vực, chúng ta cũng không thể gánh nổi đâu.

Nghe vậy, thanh niên xấu hổ ngồi xuống.

Đánh bại Tái Tinh Phong chính là đệ tam cao thủ của một đời tuổi trẻ Vân Lan Vực - Vương Lâm, gần với Xích Thủy tiểu chân nhân và Đoạn Lăng Vân. Bất quá đó là bài danh hai năm trước, hai năm sau, hắn không cho rằng mình thua kém Xích Thủy tiểu chân nhân và Đoạn Lăng Vân.

Chặt đứt hi vọng cuối cùng của Hoành Lĩnh Vực, Vương Lâm đột nhiên đánh chủ ý đến Nam Trác Vực, Nghiêm Xích Hỏa tiêu hao cực lớn, có lẽ sẽ không ra tay, Lý Đạo Hiên đánh một trận với Sử Duyên, bị thương kinh mạch, cũng sẽ không xuất thủ, hắn ngược lại muốn nhìn xem, Nam Trác Vực còn cao thủ nào nữa.

Trên mặt lộ ra vui vẻ, Vương Lâm ngón tay chỉ về phía Nam Trác Vực

- Không biết Nam Trác Vực còn người nào dám tiếp nhận khiêu chiến của ta không?

- Hắc hắc, tên này thật dám nói!

Thác Bạt khổ liếm liếm bờ môi.

Lắc đầu, Diệp Trần ngoài ý muốn đứng lên

- Lên hoạt động gân cốt một chút cũng tốt.

- Không thể nào! Ngươi thật sự lên sao

Thác Bạt khổ trừng lớn con mắt

Diệp Trần cười nói:

- Có gì không thể, Vũ Đạo Trà Hội cũng không cần nghiêm túc như vậy, cứ nhẹ nhõm là được rồi.

Không chỉ có Thác Bạt khổ kinh ngạc, mọi người nhận thức Diệp Trần đều kinh ngạc, có ngươi của Nam Trác Vực, có Phiêu Tuyết Điện Phượng Yên Nhu và Lăng Hàn Dạ.

Bá!

Không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, mũi chân Diệp Trần điểm nhẹ xuống mặt đất, lướt đi giống như một đóa lam vân hư vô mờ mịt, lập tức xuất hiện ở đối diện Vương Lâm.

- Để ta làm đối thủ của ngươi.

Vương Lâm cẩn thận liếc mắt đánh giá Diệp Trần, khí chất đối phương không thể nghi ngờ là rất phiêu dật, bảo kiếm trên lưng cũng nói cho hắn biết, người này là một kiếm khách.

- Chẳng lẽ Nam Trác Vực các ngươi lại có hai gã kiếm khách siêu hạng?

Vương Lâm cười cười, nói với Diệp Trần:

- Có tuyệt chiêu đặc biệt gì, đều sử ra đi!

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng không nói nhảm, tay phải nhẹ nhàng đụng chuôi kiếm một cái, rút kiếm, xuất kiếm, thu kiếm, ba động tác cơ hồ hòa thanh một thể, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

Âm vang!

Kiếm khí hình bán nguyệt đột ngột đánh trúng Vương Lâm vừa rút đao trên người ra, ánh lửa chói mắt bay xéo ra, tựa như hình móc câu.

Vương Lâm thân thể cong lên, hai chân chà sát mặt đất, trượt ra ngoài hơn trăm mét, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt giật mình, cuối cùng ngưng trọng.

- Dùng khí ngự kiếm thượng đoạn!

Lôi Chi Công Chúa hé mở cặp môi nhỏ, chậm rãi phun ra mấy chữ.

Rút kiếm xuất kiếm có ba cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là lấy thân ngự kiếm, cảnh giới thứ hai là lấy khí ngự kiếm, cảnh giới thứ ba là lấy ý ngự kiếm. Người có thể đạt tới cảnh giới thứ hai xem như là cao thủ, nhưng cảnh giới thứ hai cũng chia làm hạ trung thượng tam đoạn. Người ở hạ đoạn chỉ là sơ bộ nắm giữ, không được thành thạo, người trung đoạn đã đạt tới cảnh giới thuận buồm xuôi gió, không có bất kỳ sai lầm nào, người thượng đoạn lại càng kinh khủng hơn, kiếm tức là khí, khí tức là kiếm, khí kiếm hợp nhất, tùy tâm sở dục.

Kiếm của Diệp Trần xuất vỏ, liền nói cho mọi người biết, kiếm của hắn, cũng không dưới Lý Đạo Hiên, thậm chí còn trên nữa.

- Quả thực khó có thể tin tưởng, Nam Trác Vực còn một gã kiếm khách nhất lưu như thế, không, không đúng, người này so với người trước còn lợi hại hơn, vừa lên đã thể hiện ra cách xử lý lăng lệ ác liệt, nếu không phải vận khí Vương Lâm tốt thì một kiếm này đủ khiến hắn trọng thương rồi.

- Vương Lâm nếu không vừa lúc rút đạo, thì đạo kiếm khí vừa rồi cũng không trùng hợp bị chặn thế được.

Phảng phất như nước đang sôi trào, mọi người đua nhau bình luận.

- Thật là trùng hợp sao?

Vương Lâm ẩn ẩn cảm thấy đối phương tựa hồ biết được hắn sắp rút đao, bằng không không thể trùng hợp thế được, ngay cả hắn cũng bán tín bán nghi.

- Không thể khinh thường.

Thần sắc Vương Lâm vô cùng ngưng trọng, hắn đã coi Diệp Trần trở thành địch nhân lớn nhất của mình, nếu không xuất toàn lực thì rất có thể sẽ thất bại.

Từng người quay về chỗ của mình, đao thế trên người Vương Lâm càng ngày càng thịnh, khí bước ra một bước cuối cùng, đao thế như được uống xuân dược, đao trong tay hắn hung mãnh vung ra, bắn ra hơn mấy trăm ngàn đạo đao mang, mỗi đạo đao mang đều nhanh như thiểm điện, thế như bôn lôi, khóa chặt tất cả lộ tuyến né tránh của Diệp Trần.

Vương Lâm xem Diệp Trần như cường địch lớn nhất lên vừa ra tay đã là sát chiêu.

Đối mặt với đao chiêu khủng bố công kích phạm vi lớn này, thần sắc Diệp Trần không thay đổi, tay phải huy động Thanh Liên kiếm, từ trái sang phải quét ngang một vòng, lập tức, kiếm khí rậm rạp chằng chịt bay ra, không ngừng chém vỡ đao mang đang đánh tiowis, khiến cho chúng nửa bước khó tiến.

Nhưng những người đang xem cuộc chiến trên đình đài cũng không rãnh rỗi, đao mang và kiếm mang của hai người đấu đá lẫn nhau, tạo ra một hồi sóng xung kích thanh thế không nhỏ, một đạo thôi thì cũng không có gì, nhưng một đạo lại một đạo sóng xung kích phóng xạ ra, nếu không ra tay ngăn cản thì tất cả đình đài phải nổ tan, cảnh vật xung quanh Chỉ Điểm Giang Sơn Đài cũng phải lọt vào sự phá hư nghiệm trong.

Trong lúc mọi người ngăn cản sóng sung kích Vương Lâm lại lần nữa phát động công kích, chỉ thấy cả người hắn đột ngột mọc lên từ mặt đất, hai tay nắm lấy trường đao, một đao nương theo thế rơi hung mãnh chém xuống, giống như muốn chém nát cả tòa Chỉ Điểm Giang Sơn Đài này vậy.

Ầm ầm!

Chỉ Điểm Giang Sơn Đài nhoáng một chút, thượng phẩm bạch ngọc chỉ hóa thành mảnh vụn bay loạn khắp nơi, đao mang cường hoành cuốn ra, lướt về phía thân thể Diệp Trần.

- Ân, đao chiêu thật bá đạo!

Diệp Trần tự nhiên nhìn ra một đao này bất phàm, trong đao mang bao hàm một đạo hỏa diễm xoay tròn và lực lượng nấu chảy mãnh liệt, mỗi lần bị nó lướt qua, hộ thể Chân Nguyên dù cường thịnh trở lại cũng không đỡ nổi, tất nhiên sẽ bị xé nát, trừ khử, mà người ở bên trong đương nhiên cũng bị chém thành trọng thương.

- Hỏa Ảnh Bào

Diệp Trần đã thật lâu không có sử dụng khinh công Phân Thân Hóa Ảnh rồi, không phải là do môn khinh công này có hạn chết, mà thật ra là cơ hội vận dụng quá ít, hơn nữa do một thời gian dài không có sử dụng nên Diệp Trần ngược lại đi ra khinh công sáo lộ, không bị bản thân khinh công trói buộc, ngay lúc đao mang lướt tới, thân ảnh Diệp Trần run lên, vô số đạo bóng đen phóng ra tứ tán, trong đó có không ít đạo bóng đen đụng vào cùng một chỗ, khiến cho tốc độ tăng nhanh hơn, kéo dãn phạm vi công kích của đao mang

Cờ-rắc!

Vị trí trước kia Diệp Trần bị đánh ra một cái hố cạn lớn, hố cạn cuối cùng lại cực kì cứng rắn đó là do Lôi Vân Thiết có công dụng phân giải Lôi Điện và hóa giải Chân Nguyên, chính là vì có Lôi Vân Thiết nên Lôi Chi Công Chúa mới dám đặt vị trí tổ chức Vũ Đạo Trà Hội tại Chỉ Điểm Giang Sơn Đài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đao mang một kích không trúng, Vương Lâm lòng sinh kinh sợ, vội vàng nhảy lui về phía sau.

Đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn hơi chậm một chút, thanh sắc kiếm quang đầu tiên là chém ra hộ thể Chân Nguyên của hắn, sau đó đang lúc hắn nhảy lui về sau, đơn giản liền đánh hắn văng tung tóe, mà ra tay tự nhiên là Diệp Trần mới mới hiện thân.

- Đa tạ!

Diệp Trần tra Thanh Liên vào vỏ

- Mong cho biết danh tính

Vương Lâm nhìn thật sâu Diệp Trần, dò hỏi.

- Diệp Trần!

- Diệp Trần, ta nhớ kỹ rồi, người là một trong ba kiếm khách trẻ tuổi mạnh nhất ta từng gặp.

Vương Lâm ôm quyền quay lại chỗ ngồi của mình

Thắng được Vương Lâm, thanh danh của Diệp Trần lần đâu tiên được mọi người biết rõ, mà Nam Trác Vực cũng vì hắn mà càng thêm chói mắt... có xu thế bay lên cấp bậc thứ hai.

Mọi người vốn tưởng rằng, sau khi Vương Lâm bài danh thứ ba tại Vân Lan Vực thua trận luận bài, Đoạn Lăng Vân bài danh thứ hai sẽ xuất tràng, ai biết được người này lại bất vi sở động, tựa hồ không định chống lại Diệp Trần, mà Xích Thủy Tiểu Chân Nhân thấy Đoạn Lăng Vân như thế, cũng không trực tiếp lên đối phó Diệp Trần, khẽ chau mày.

- Kim Sa Vực Ngô Phi Hàn lĩnh giáo cao chiêu.

Ngô Phi Hàn là cao thủ trẻ tuổi bài danh thứ tư ở Kim Sa Vực, có thể xếp thứ tư ở một trong ba vực mạnh - Kim Sa Vực, thực lực thật ra so với đệ tam của Vân Lan Vực phải lợi hại hơn không ít, Đoạn Lăng Vân xếp thứ hai cũng khônng mạnh hơn hắn bao nhiêu. Hắn vừa xuất tràng, liền mang theo sóng nhiệt kinh người đánh về phái Diệp Trần, hào quang chói mắt không ngừng bắn ra ngoài.

Đối mặt với chưởng lực hỏa nhiệt rừng rực phô thiên cái địa, Diệp Trần chỉ xuất một kiếm, một kiếm ra, sóng nhiệt đầy trời bị tắt ngấm, một góc áo của Ngô Phi Hàn bị cắt bay ra.

- Lục Dương Hóa Nhất!

Ngô Phi Hàn xiết chặt tâm thân, một sát chiêu được đánh ra.

Chưởng lực giống như sáu đạo mặt trời nhỏ lăng không hóa thành cự chưởng chói mắt, kích phát ra một tầng sáng hoàng kim, vầng sáng chấn động, khí ba kim sắc phóng xạ tứ tán, thượng phẩm bạch ngọc chi dưới mặt đất bắt đầu bị hòa tan, hạo hạo đãng đãng chụp về phía Diệp Trần cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK