̣c Cô Tuyệt đến
Từ khi cửa ra vào Chân Linh thế giới bị phong bế trở thành Tử Lộ đến nay, đã có không ít người dựa vào thực lực bản thân mà có thể ly khai Chân Linh thế giới, nhưng có thể trở về thì cho đến tận ngày nay chỉ có một mình Diệp Trần làm được mà thôi.
Cơ hồ từng vương giả đều muốn nhìn một chút xem Diệp Trần có thay đổi gì không, chênh lệch giữa bọn hắn đã lớn đến trình độ nào rồi.
Lạc Trần Kiếm Tông - Linh Vân Phong.
Diệp Trần đang khảo nghiệm xem tứ đại đệ tử của mình sau mười năm đã có bao nhiêu tiến bộ rồi.
Đầu tiên là đại đệ tử Nghiêm Kiếm Huy cùng tam đệ tử Hoàng Tố Mai luận bàn lẫn nhau.
Với tư cách là đại đệ tử, kiếm pháp của Nghiêm Kiếm Huy thập phần có linh khí, có thể tự nghĩ ra Phong chi kiếm pháp cùng Thủy chi kiếm pháp, đã tiếp cận đến sự tinh túy của Phong chi Áo Nghĩa cùng Thủy Áo Nghĩa, có thể nói đây chính là Phong Thủy Áo Nghĩa võ học - Phong Thủy Động, tuy nhiên vẫn còn rất non nớt, non nớt đến tình trạng sơ hở chồng chất.
Với nhãn lực của Diệp Trần, chỉ cần liếc nhìn qua thì đã nhận ra ngay, chiêu này sau khi đại thành sẽ có uy lực rất mạnh, không gian phát triển rất lớn. Còn về phần kiếm ý của Nghiêm Kiếm Huy thì cũng không yếu, đã đạt đến trình độ tứ giai đỉnh Phong, chỉ có Kiếm Vực là có hơi chút yếu nhược, chỉ mới đạt đến nhất trọng đỉnh Phong cảnh giới mà thôi.
Trong số tứ đại đệ tử thì Hoàng Tố Mai là người thông tuệ nhất, kiếm pháp của nàng tạo cho người ta có một loại cảm giác thập phần linh xảo, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào, nàng am hiểu né tránh trực tiếp, dùng lợi thế của mình để tấn công vào điểm yếu của địch, thế nhưng kiếm ý cùng Kiếm Vực của Hoàng Tố Mai lại hơi thấp, kiếm ý là tứ giai, Kiếm Vực là nhất trọng cảnh giới, cái mà nàng thiếu không phải là ngộ tính, mà là một quá trình rèn luyện trong Sinh Tử, một sự thăng hoa trong nội tình.
Nói tóm lại, tiến bộ của hai người là thập phần đáng mừng, dựa vào thực lực tổng thể của Chân Linh thế giới thì ước chừng Nghiêm Kiếm Huy đã có thực lực Tam Tinh đỉnh Phong, còn thực lực của Hoàng Tố Mai là Tam Tinh.
Kế tiếp, nhị đệ tử Đông Phương Bạch cùng Tứ đệ tử Lãnh Tinh Hàn luận bàn.
Đông Phương Bạch có kiếm pháp thập phần đại khí, rất có phong thái đĩnh đạc. Đối với ngộ tính kiếm pháp, Nghiêm Kiếm Huy cùng Hoàng Tố Mai không thể nào so được với hắn, Diệp Trần hết sức hài lòng đối với Đông Phương Bạch. Hắn đã kinh qua con đường phát triển của riêng mình, không cần Diệp Trần phải thúc giục nữa rồi, loại đệ tử như hắn thuộc về dạng đệ tử mà sư phụ bớt phải lo lắng nhất.
Trong số Tứ đại đệ tử, kinh diễm nhất vẫn chính là Tứ đệ tử Lãnh Tinh Hàn. Lãnh Tinh Hàn ở mọi phương diện đều thuộc dạng cao cấp nhất, không có bất kỳ chỗ bạc nhược yếu kém nào, luận về tố chất, hắn chưa hẳn có thể vượt qua Nghiêm Kiếm Huy, Đông Phương Bạch cùng với Hoàng Tố Mai, nhưng xét về tố chất tổng hợp thì Lãnh Tinh Hàn lại vượt xa so với ba người huynh, tỷ của hắn.
Đông Phương Bạch đại khái có thực lực là Tứ Tinh, còn thực lực của Lãnh Tinh Hàn là Tứ Tinh đỉnh Phong.
Tứ đại đệ tử này mới hơn ba mươi tuổi mà đã có thể đồng loạt đột phá đến Sinh Tử cảnh, còn muốn sớm hơn cả Diệp Trần. Lúc trước, khi Diệp Trần liều mình đem tu vi đẩy lên tới Sinh Tử cảnh Tam trọng thiên đã làm cho quy tắc của Chân Linh thế giới được tu bổ thêm một ít. Kể từ đó trở đi, các Linh Hải cảnh võ giả của Chân Linh thế giới lại càng có thể tiến vào Sinh Tử cảnh dễ dàng hơn.
Đương nhiên, đây chỉ là nói tương đối mà thôi, việc tiến vào Sinh Tử cảnh đối với người bình thường mà nói là khó như lên trời. Ngay cả đối với đỉnh cấp thiên tài thì cũng đã thập phần khó khăn rồi, chứ đừng nói chi là tại hơn ba mươi tuổi mà muốn tiến vào Sinh Tử cảnh.
Thoáng chỉ điểm một hồi cho các đệ tử, Diệp Trần bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Có khách nhân đến rồi.”
Là Linh Vương Sở Trung Thiên.
"Ha ha, Diệp Trần, đã lâu không gặp."
Sở Trung Thiên với một mái tóc đỏ bá khí phi phàm, uyển chuyển giống như một thiên thần đang sừng sững đứng trên bầu trời tại Lạc Trần Kiếm Tông, ánh mắt của hắn lập tức rơi vào trên người Diệp Trần, một cỗ mãnh liệt chiến ý dâng trào bộc phát.
"Sở Trung Thiên, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Diệp Trần cười nhạt một tiếng.
"Ta biết mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng tâm ngứa ngáy khó nhịn được nổi nên ta muốn được lãnh giáo ngươi thoáng một cái ah." Sở Trung Thiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
Hắn rất tinh tường, với thực lực của Diệp Trần thì mười người như hắn cũng đều không thể chống lại nổi đối phương, bất quá hiện tại không phải là so về thực lực, mà là võ học đã đạt thành tựu cao thế nào, nếu là chênh lệch không nhiều lắm thì mình còn có cơ hội đuổi theo, còn nếu chênh lệch gấp mười hay gấp trăm lần thì tựu có chút khó khăn rồi.
"Được chứ!"
Diệp Trần gật đầu.
Vù!
Không ai có thể chứng kiến ra Diệp Trần đã thực hiện động tác gì, trong nháy mắt, Diệp Trần đã đi tới trên bầu trời, xuất hiện tại đối diện Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên hơi sững sờ, hắn rõ ràng nhìn không thấu quỹ tích di động của Diệp Trần, xem ra mình vẫn là đã đánh giá thấp đối phương rồi.
"Tốt, như vậy mới đủ tôn kính chứ."
Sở Trung Thiên chiến ý càng tăng lên, mái tóc đỏ của hắn bay múa trùng thiên.
Sau mấy lần hô hấp, Sở Trung Thiên đã phát ra tuyệt chiêu của mình.
Oanh!
Bảo giản vừa vung lên, một con sư tử màu đỏ vô cùng dữ tợn, mạnh mẽ phóng tới Diệp Trần, chiêu thức này có tên gọi là Nộ Sư Cuồng Kích, được dung hợp bởi hai Đại viên mãn Áo Nghĩa, và dùng cương nguyên bá đạo của hắn thi triển ra. Lực công kích cơ hồ cứng rắn vô đối, không có gì là không thể công phá, cho dù là Độc Cô tuyệt đi nữa cũng đều phải tận lực đối đãi, những vương giả khác hơi kém một chút sẽ trực tiếp bị một chiêu này đánh bại.
"Không tệ đấy."
Diệp Trần trong nội tâm khẽ gật đầu, chiêu Nộ Sư Cuồng Kích này của Sở Trung Thiên đã tiếp cận Nhị chuyển cực hạn võ học rồi, nếu phối hợp thêm cương nguyên nữa thì uy lực không thể chênh lệch hơn bao nhiêu so với Nhị chuyển cực hạn võ học, xem ra đối phương trong mười năm này cũng đã có không ít kỳ ngộ, nếu không sẽ rất khó đem hai đại Áo Nghĩa lĩnh ngộ đến viên mãn, sau đó lại còn sáng tạo ra Nộ Sư Cuồng Kích nữa.
Con sư tử màu đỏ giương nanh múa vuốt, gào thét liên tục.
Đối mặt với tuyệt chiêu của Sở Trung Thiên, Diệp Trần thần sắc không thay đổi, một chỉ điểm ra.
Chứng kiến sự tình này, Sở Trung Thiên nhướng mày, hắn nhìn ra được, Diệp Trần đã đem tu vi khống chế tại Sinh Tử cảnh Tam trọng thiên, so với cương nguyên Sinh Tử cảnh tam trọng thiên của hắn còn yếu nhược hơn vài lần, dưới tình huống như vậy, rõ ràng đối phương lại lựa chọn cách dùng một ngón tay mà đối kháng một kích toàn lực của hắn, đây là tự tin hay là cuồng vọng đây?
Ba!
Sau một khắc, Sở Trung Thiên đã biết rõ mình đã sai, Diệp Trần không hề cuồng vọng, mà là tự tin tuyệt đối, ngay một sát na Nộ Sư Cuồng Kích của hắn chạm vào tay của đối phương liền lập tức sụp đổ, căn bản không có bất kỳ uy hiếp nào, loại chênh lệch này, bản thân hắn cũng không thể tính ra nữa rồi, ít nhất cũng có gấp trăm lần chênh lệch đấy.
"Sư phụ thật là lợi hại."
Đôi mắt Hoàng Tố Mai sáng lóe lên và tràn ngập hưng phấn.
"Sư phụ tất nhiên là lợi hại nhất rồi."
Nghiêm Kiếm Huy ngay sau đó nói.
Hôm nay Chân Linh thế giới đã không còn là Chân Linh thế giới của trước kia nữa, trong quá khứ, người mạnh nhất chính là Hư Hoàng và những vương giả thế hệ trước kia, còn hiện tại thì chính là nhóm tân duệ vương giả Độc Cô tuyệt, Sở Trung Thiên…
Nhưng ngay cả mạnh mẽ như Sở Trung Thiên mà cũng đỡ không nổi một ngón tay chi lực của sư phụ bọn hắn, như vậy liền có thể nghĩ, thực lực của sư phụ đã mạnh đến bao nhiêu rồi.
Đông Phương Bạch hoàn toàn đắm chìm tại trong một chỉ lực kia của Diệp Trần, hắn tại trong chỉ lực này đã thấy được một chiêu tuyệt thế kiếm pháp, đáng tiếc bằng vào nhãn lực của hắn thì cũng chỉ có thể nhìn ra một điểm mánh khóe nhỏ mà thôi, nhưng mặc dù như thế cũng đã để để hắn vạn phần rung động rồi, tâm tình bành trướng kích động không thôi.
Lãnh Tinh Hàn xem ra so với Đông Phương Bạch lại càng chăm chú hơn, ấn tượng càng mơ hồ nhiều hơn. Với tư cách là đệ tử của Diệp Trần, Lãnh Tinh Hàn không phải là không có tâm lý ganh đua hay so sánh cùng Diệp Trần, bất cứ một người đệ tử nào cũng đều mơ ước có thể vượt qua sư phụ của mình, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng đáng tiếc, hắn không phải không thừa nhận, bản thân mình còn phải cố gắng gấp 10 lần hiện tại thì may ra ….
Chúng nhân ngoại giới đều nói Lãnh Tinh Hàn là bất thế thiên tài, không kém cỏi gì Độc Cô tuyệt, trùng hợp là bọn hắn đều sinh sống tại cùng thời đại với Diệp Trần, một thiên cổ đệ nhất kiếm khách đã được mọi người công nhận.
"Sở Trung Thiên, xem ra ba năm nay thực lực của ngươi không có tiến bộ thêm bao nhiêu ah."
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh có mái tóc trắng như tuyết từ phương xa bay xẹt tới, là Độc Cô Đao vương Độc Cô tuyệt.
Từ khi cửa ra vào Chân Linh thế giới bị phong bế trở thành Tử Lộ đến nay, đã có không ít người dựa vào thực lực bản thân mà có thể ly khai Chân Linh thế giới, nhưng có thể trở về thì cho đến tận ngày nay chỉ có một mình Diệp Trần làm được mà thôi.
Cơ hồ từng vương giả đều muốn nhìn một chút xem Diệp Trần có thay đổi gì không, chênh lệch giữa bọn hắn đã lớn đến trình độ nào rồi.
Lạc Trần Kiếm Tông - Linh Vân Phong.
Diệp Trần đang khảo nghiệm xem tứ đại đệ tử của mình sau mười năm đã có bao nhiêu tiến bộ rồi.
Đầu tiên là đại đệ tử Nghiêm Kiếm Huy cùng tam đệ tử Hoàng Tố Mai luận bàn lẫn nhau.
Với tư cách là đại đệ tử, kiếm pháp của Nghiêm Kiếm Huy thập phần có linh khí, có thể tự nghĩ ra Phong chi kiếm pháp cùng Thủy chi kiếm pháp, đã tiếp cận đến sự tinh túy của Phong chi Áo Nghĩa cùng Thủy Áo Nghĩa, có thể nói đây chính là Phong Thủy Áo Nghĩa võ học - Phong Thủy Động, tuy nhiên vẫn còn rất non nớt, non nớt đến tình trạng sơ hở chồng chất.
Với nhãn lực của Diệp Trần, chỉ cần liếc nhìn qua thì đã nhận ra ngay, chiêu này sau khi đại thành sẽ có uy lực rất mạnh, không gian phát triển rất lớn. Còn về phần kiếm ý của Nghiêm Kiếm Huy thì cũng không yếu, đã đạt đến trình độ tứ giai đỉnh Phong, chỉ có Kiếm Vực là có hơi chút yếu nhược, chỉ mới đạt đến nhất trọng đỉnh Phong cảnh giới mà thôi.
Trong số tứ đại đệ tử thì Hoàng Tố Mai là người thông tuệ nhất, kiếm pháp của nàng tạo cho người ta có một loại cảm giác thập phần linh xảo, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào, nàng am hiểu né tránh trực tiếp, dùng lợi thế của mình để tấn công vào điểm yếu của địch, thế nhưng kiếm ý cùng Kiếm Vực của Hoàng Tố Mai lại hơi thấp, kiếm ý là tứ giai, Kiếm Vực là nhất trọng cảnh giới, cái mà nàng thiếu không phải là ngộ tính, mà là một quá trình rèn luyện trong Sinh Tử, một sự thăng hoa trong nội tình.
Nói tóm lại, tiến bộ của hai người là thập phần đáng mừng, dựa vào thực lực tổng thể của Chân Linh thế giới thì ước chừng Nghiêm Kiếm Huy đã có thực lực Tam Tinh đỉnh Phong, còn thực lực của Hoàng Tố Mai là Tam Tinh.
Kế tiếp, nhị đệ tử Đông Phương Bạch cùng Tứ đệ tử Lãnh Tinh Hàn luận bàn.
Đông Phương Bạch có kiếm pháp thập phần đại khí, rất có phong thái đĩnh đạc. Đối với ngộ tính kiếm pháp, Nghiêm Kiếm Huy cùng Hoàng Tố Mai không thể nào so được với hắn, Diệp Trần hết sức hài lòng đối với Đông Phương Bạch. Hắn đã kinh qua con đường phát triển của riêng mình, không cần Diệp Trần phải thúc giục nữa rồi, loại đệ tử như hắn thuộc về dạng đệ tử mà sư phụ bớt phải lo lắng nhất.
Trong số Tứ đại đệ tử, kinh diễm nhất vẫn chính là Tứ đệ tử Lãnh Tinh Hàn. Lãnh Tinh Hàn ở mọi phương diện đều thuộc dạng cao cấp nhất, không có bất kỳ chỗ bạc nhược yếu kém nào, luận về tố chất, hắn chưa hẳn có thể vượt qua Nghiêm Kiếm Huy, Đông Phương Bạch cùng với Hoàng Tố Mai, nhưng xét về tố chất tổng hợp thì Lãnh Tinh Hàn lại vượt xa so với ba người huynh, tỷ của hắn.
Đông Phương Bạch đại khái có thực lực là Tứ Tinh, còn thực lực của Lãnh Tinh Hàn là Tứ Tinh đỉnh Phong.
Tứ đại đệ tử này mới hơn ba mươi tuổi mà đã có thể đồng loạt đột phá đến Sinh Tử cảnh, còn muốn sớm hơn cả Diệp Trần. Lúc trước, khi Diệp Trần liều mình đem tu vi đẩy lên tới Sinh Tử cảnh Tam trọng thiên đã làm cho quy tắc của Chân Linh thế giới được tu bổ thêm một ít. Kể từ đó trở đi, các Linh Hải cảnh võ giả của Chân Linh thế giới lại càng có thể tiến vào Sinh Tử cảnh dễ dàng hơn.
Đương nhiên, đây chỉ là nói tương đối mà thôi, việc tiến vào Sinh Tử cảnh đối với người bình thường mà nói là khó như lên trời. Ngay cả đối với đỉnh cấp thiên tài thì cũng đã thập phần khó khăn rồi, chứ đừng nói chi là tại hơn ba mươi tuổi mà muốn tiến vào Sinh Tử cảnh.
Thoáng chỉ điểm một hồi cho các đệ tử, Diệp Trần bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Có khách nhân đến rồi.”
Là Linh Vương Sở Trung Thiên.
"Ha ha, Diệp Trần, đã lâu không gặp."
Sở Trung Thiên với một mái tóc đỏ bá khí phi phàm, uyển chuyển giống như một thiên thần đang sừng sững đứng trên bầu trời tại Lạc Trần Kiếm Tông, ánh mắt của hắn lập tức rơi vào trên người Diệp Trần, một cỗ mãnh liệt chiến ý dâng trào bộc phát.
"Sở Trung Thiên, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Diệp Trần cười nhạt một tiếng.
"Ta biết mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng tâm ngứa ngáy khó nhịn được nổi nên ta muốn được lãnh giáo ngươi thoáng một cái ah." Sở Trung Thiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
Hắn rất tinh tường, với thực lực của Diệp Trần thì mười người như hắn cũng đều không thể chống lại nổi đối phương, bất quá hiện tại không phải là so về thực lực, mà là võ học đã đạt thành tựu cao thế nào, nếu là chênh lệch không nhiều lắm thì mình còn có cơ hội đuổi theo, còn nếu chênh lệch gấp mười hay gấp trăm lần thì tựu có chút khó khăn rồi.
"Được chứ!"
Diệp Trần gật đầu.
Vù!
Không ai có thể chứng kiến ra Diệp Trần đã thực hiện động tác gì, trong nháy mắt, Diệp Trần đã đi tới trên bầu trời, xuất hiện tại đối diện Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên hơi sững sờ, hắn rõ ràng nhìn không thấu quỹ tích di động của Diệp Trần, xem ra mình vẫn là đã đánh giá thấp đối phương rồi.
"Tốt, như vậy mới đủ tôn kính chứ."
Sở Trung Thiên chiến ý càng tăng lên, mái tóc đỏ của hắn bay múa trùng thiên.
Sau mấy lần hô hấp, Sở Trung Thiên đã phát ra tuyệt chiêu của mình.
Oanh!
Bảo giản vừa vung lên, một con sư tử màu đỏ vô cùng dữ tợn, mạnh mẽ phóng tới Diệp Trần, chiêu thức này có tên gọi là Nộ Sư Cuồng Kích, được dung hợp bởi hai Đại viên mãn Áo Nghĩa, và dùng cương nguyên bá đạo của hắn thi triển ra. Lực công kích cơ hồ cứng rắn vô đối, không có gì là không thể công phá, cho dù là Độc Cô tuyệt đi nữa cũng đều phải tận lực đối đãi, những vương giả khác hơi kém một chút sẽ trực tiếp bị một chiêu này đánh bại.
"Không tệ đấy."
Diệp Trần trong nội tâm khẽ gật đầu, chiêu Nộ Sư Cuồng Kích này của Sở Trung Thiên đã tiếp cận Nhị chuyển cực hạn võ học rồi, nếu phối hợp thêm cương nguyên nữa thì uy lực không thể chênh lệch hơn bao nhiêu so với Nhị chuyển cực hạn võ học, xem ra đối phương trong mười năm này cũng đã có không ít kỳ ngộ, nếu không sẽ rất khó đem hai đại Áo Nghĩa lĩnh ngộ đến viên mãn, sau đó lại còn sáng tạo ra Nộ Sư Cuồng Kích nữa.
Con sư tử màu đỏ giương nanh múa vuốt, gào thét liên tục.
Đối mặt với tuyệt chiêu của Sở Trung Thiên, Diệp Trần thần sắc không thay đổi, một chỉ điểm ra.
Chứng kiến sự tình này, Sở Trung Thiên nhướng mày, hắn nhìn ra được, Diệp Trần đã đem tu vi khống chế tại Sinh Tử cảnh Tam trọng thiên, so với cương nguyên Sinh Tử cảnh tam trọng thiên của hắn còn yếu nhược hơn vài lần, dưới tình huống như vậy, rõ ràng đối phương lại lựa chọn cách dùng một ngón tay mà đối kháng một kích toàn lực của hắn, đây là tự tin hay là cuồng vọng đây?
Ba!
Sau một khắc, Sở Trung Thiên đã biết rõ mình đã sai, Diệp Trần không hề cuồng vọng, mà là tự tin tuyệt đối, ngay một sát na Nộ Sư Cuồng Kích của hắn chạm vào tay của đối phương liền lập tức sụp đổ, căn bản không có bất kỳ uy hiếp nào, loại chênh lệch này, bản thân hắn cũng không thể tính ra nữa rồi, ít nhất cũng có gấp trăm lần chênh lệch đấy.
"Sư phụ thật là lợi hại."
Đôi mắt Hoàng Tố Mai sáng lóe lên và tràn ngập hưng phấn.
"Sư phụ tất nhiên là lợi hại nhất rồi."
Nghiêm Kiếm Huy ngay sau đó nói.
Hôm nay Chân Linh thế giới đã không còn là Chân Linh thế giới của trước kia nữa, trong quá khứ, người mạnh nhất chính là Hư Hoàng và những vương giả thế hệ trước kia, còn hiện tại thì chính là nhóm tân duệ vương giả Độc Cô tuyệt, Sở Trung Thiên…
Nhưng ngay cả mạnh mẽ như Sở Trung Thiên mà cũng đỡ không nổi một ngón tay chi lực của sư phụ bọn hắn, như vậy liền có thể nghĩ, thực lực của sư phụ đã mạnh đến bao nhiêu rồi.
Đông Phương Bạch hoàn toàn đắm chìm tại trong một chỉ lực kia của Diệp Trần, hắn tại trong chỉ lực này đã thấy được một chiêu tuyệt thế kiếm pháp, đáng tiếc bằng vào nhãn lực của hắn thì cũng chỉ có thể nhìn ra một điểm mánh khóe nhỏ mà thôi, nhưng mặc dù như thế cũng đã để để hắn vạn phần rung động rồi, tâm tình bành trướng kích động không thôi.
Lãnh Tinh Hàn xem ra so với Đông Phương Bạch lại càng chăm chú hơn, ấn tượng càng mơ hồ nhiều hơn. Với tư cách là đệ tử của Diệp Trần, Lãnh Tinh Hàn không phải là không có tâm lý ganh đua hay so sánh cùng Diệp Trần, bất cứ một người đệ tử nào cũng đều mơ ước có thể vượt qua sư phụ của mình, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng đáng tiếc, hắn không phải không thừa nhận, bản thân mình còn phải cố gắng gấp 10 lần hiện tại thì may ra ….
Chúng nhân ngoại giới đều nói Lãnh Tinh Hàn là bất thế thiên tài, không kém cỏi gì Độc Cô tuyệt, trùng hợp là bọn hắn đều sinh sống tại cùng thời đại với Diệp Trần, một thiên cổ đệ nhất kiếm khách đã được mọi người công nhận.
"Sở Trung Thiên, xem ra ba năm nay thực lực của ngươi không có tiến bộ thêm bao nhiêu ah."
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh có mái tóc trắng như tuyết từ phương xa bay xẹt tới, là Độc Cô Đao vương Độc Cô tuyệt.