"ô, nguyền rủa ma chú của ta biến mất rồi!"
Trớ Chú Ma Đế rõ ràng cảm úng được chính mình đã mất đi khống chế đối với ác quỷ quấn thân chú, thứ nguyền rủa ma lực này như hư vô mờ mịt, không có bất kỳ dấu vết nào mà tìm ra, thứ duy nhất có thể tiêu trừ nó chính là ý chí võ đạo, cả Linh Hồn Lực công kích cũng đều vô dụng, đương nhiên, ngoại trừ ý chí võ đạo thuộc về bản thân lực lượng, cũng cần có một chút bảo vật đặc thù mới có thể tiêu trừ hoàn toàn nguyền rủa.
"Có thể biết là ai không?" Khủng Cụ Ma Đế hỏi.
"Là Diệp Trần, bên cạnh hắn còn có nữ nhân ma có Hắc Ám ma nữ huyết thống kia." Mượn nguyền rủa lực lượng trong nháy mắt phản hồi về, Trớ Chú Ma Đe dĩ nhiên biết được ai là kẻ đang nhòm ngó hắn.
"Gã ma tộc này rõ ràng có thể dùng ánh mắt của ta làm thành con đường đem nguyền rủa ma lực truyền tới, hơn nữa bằng vào Hủy Diệt Kiếm Ý cùng Bất Hủ Kiếm Ý của ta cũng khó có thể thoáng cái diệt trừ tận gốc ma lực đó, chỉ khi dung hợp khí tức vô cùng sắc bén của Đồ Ma Kiếm mới có năng lực một lần hành động hiệu quả." Diệp Trần thần sắc hết sức nghiêm túc, hắn không sợ bị đối phương nguyền rủa nhưng không có nghĩa là những người khác không sợ, nếu là bên trong cuộc đại chiến, đối phương mà phát huy ra thứ quyền rủa ma lực này thì hậu quả khó mà lường hết được, loại người này thực lực dù không đạt tới Thất Tinh nhưng khả năng uy hiếp cũng đã đạt đến Thất Tinh.
"Ma lực nguyền rủa lợi hại như vậy sao?"
Ma Hoa Hoàng vừa rồi tuy không thấy được hình tượng ác quỷ nhưng vẫn cảm ứng được trên người Diệp Trần tràn ngập một thứ khí tức ma mị không rõ ràng.
Mộ Dung Khuynh Thành cau mày nói: "Tuy ta không hiểu rõ lắm nguyên lý của nguyền rủa ma lực nhưng bất quá Hắc Ám ma nữ huyết thống của ta ở phương diện này lại rất mẫn cảm, nguyền rủa ma lực kia tựa hồ truyền bá theo con đường tâm linh cảm ứng ah."
"Điều này cũng chưa hẳn đã đúng."
Diệp Trần lắc đầu, nói: "Tâm linh cảm ứng chỉ là hiện tượng bên ngoài, xác thực mà nói,
nguyền rủa ma lực này hẳn là linh hồn độc dược, nó có thể cắm rễ ở trong linh hồn.
Người đời thường có câu: “nếu tin thì sẽ có, không tin thì không có”, nguyền rủa ma lực một khi cắm rễ vào linh hồn rồi, tiềm thức của người đó liền sẽ tin tưởng đây là sự thực, dù cho ngoài miệng họ có nói là không tin cũng đều không được, còn con đường truyền bá thì vô cùng nhiều, chỉ cần tồn tại một chút liên hệ liền có khả năng trúng phải ma lực nguyền rủa, ví dụ như ánh mắt tiếp xúc, thân thể tiếp xúc... Những người trúng phải nguyền rủa ma chú thì chính bản thân họ cũng không biết rõ thứ gì đang diễn ra, có thể đồng dạng sẽ gây ra những tai nạn vô cùng đáng sợ bởi vì linh hồn của người đó trong lúc vô tình đã bị trải qua trầm luân rồi."
Điều này cũng giống như so sánh: trần thế là một cái thùng to nhuốm đầy bụi bậm, còn linh hồn vì sống trong cái trần thế này nên cũng bị bám đầy bụi, nếu có một ngày nào đó, linh hồn trở nên trong sáng long lanh thì bụi bậm dù nhiều thế nào cũng không mảy may dính vào được, như vậy mọi tai ưong đều không thể đến với linh hồn đó được, còn cái gọi là nguyền rủa thì bất quá cũng chỉ là Phù Vân mà thôi.
Linh hồn của Diệp Trần tự nhiên không có khả năng đạt tới cảnh giới này, cho nên cần phải nhờ vào Kiếm Ý để khu trừ.
"Kẻ ma tộc này nhất định phải là kẻ đầu tiên bị giết."
Diệp Trần trong mắt loé ra rừng rực sát cơ, hắn dám khẳng định, nếu như mình không là người đầu tiên giết chết Trớ Chú Ma Đế thì Chân Linh thế giới có khả năng triệt để rơi vào tay giặc.
"Muội nhất định giúp huynh."
Mộ Dung Khuynh Thành cũng cảm giác được Trớ Chú Ma Đe có uy hiếp vượt xa các ma tộc nhân khác.
Đại quân của Tà Linh tộc cùng Ma tộc đã tiến vào Chân Linh thế giới, đây cũng không phải là bí mật gì, tất cả Võ Giả sở hữu tu vi đạt tới ngoài Tinh Cực Cảnh cũng đều đã biết cái tin tức này.
Vọng Hải vực là một cái vực rất nhỏ ở Đông Phương Vực Quần, xưa nay, đời đời kiếp kiếp là vùng biển, là nơi sinh sống của các thường nhân, đến nay, toàn bộ bọn họ đã di
chuyển đi nơi khác, lưu lại tại đó trên căn bản đều là các Tinh Cực Cảnh cường giả cùng Linh Hải Cảnh đại năng, mỗi ngày đều có một lượng lớn Tinh Cực Cảnh cùng Linh Hải Cảnh Võ Giả tề tựu đến đây.
Sở dĩ nhiều Tinh Cực Cảnh cùng Linh Hải Cảnh Võ Giả hội tụ ở nơi này như vậy là vì nơi đây sẽ trở thành chiến trường chính, một cái chiến trường quyết định cả tương lai của Chân Linh thế giới.
Chân Linh Đại Lục vô cùng quảng đại, Ma tộc dù cho có chiếm lĩnh Chân Linh Đại Lục cũng không có khả năng đi tới đó chém giết toàn bộ, 200 vạn đại quân đối với Chân Linh Đại Lục rộng lớn mà nói thì bất quá cũng như một giọt nước trong biến rộng mà thôi, chỉ sợ bọn chúng giết tới sang năm cũng đừng mơ tưởng có thể tàn sát hết toàn bộ Võ Giả Cao cấp của Chân Linh Đại Lục, cho nên, chỉ cần Chân Linh Đại Lục đem Vọng Hải vực này xác định làm chiến trường thì tất nhiên Ma tộc liền sẽ dùng Vọng Hải vực làm chiến trường. Từ xưa đến nay, Chân Linh thế giới cùng dị tộc đại chiến, đều dùng cái địa phương nào đó làm chiến trường chính, nếu là bên nào tan tác rồi thì chiến tuyến của bên kia mới có thể kéo dài, cho đến khi bao phủ toàn bộ thế giới.
"Lâm Kỳ, lần này xem xem chúng ta ai giết nhiều Ma tộc hơn nào."
Vọng Hải vực, tại một đỉnh núi nhỏ có tụ tập hàng chục người, đám người kia đến từ Thiên Phong Quốc, niên kỷ cũng không quá lớn, nhìn dáng vẻ bên ngoài thì cả đám bọn họ đều không quá 30 tuổi, người đang nói chuyện chính là Trần Hạo Nhiên của Lạc Trần Kiếm Tông, tu vi của hắn bây giờ dĩ nhiên đã đạt tới Sinh Tử Huyền Quan tầng thứ hai cảnh giới, mà ở Thiên Phong Quốc, ngoại trừ Diệp Trần là Sinh Tử Cảnh Vương giả duy nhất ra, thì người có thể chống lại Hạo Nhiên hắn chỉ có thể là Lâm Kỳ của Bắc Tuyết Sơn Trang.
"Luận bàn, ta chưa hẳn có thể chiến thắng ngươi nhưng bất quá luận về số lượng giết địch thì ngươi thì không bằng ta đâu."
Lâm Kỳ hai tay ôm ngực, mở miệng nói.
"Ha ha, cái này có thể chưa hẳn ah.". Truyện BJYX
Trương Hạo Nhiên nở nụ cười.
"Ha ha, hai người các ngươi nói thế nào thì cũng yếu nhất trong bọn ta, nói như thể nào
thì ta cũng mạnh hơn so với các ngươi rồi." Cùng đứng chung một chỗ với Bắc Tuyết Công Tử Tô Văn, La Hàn Sơn bất đắc dĩ nói.
"Chàng đó nha, đã ở cái tuổi này rồi mà còn đi tranh giành nữa sao!"
Cách đó không xa, Chu Mai đang cùng mấy nữ tử nói chuyện cũng nói sang trêu ghẹo trượng phu của mình.
Hai người đã lập gia đình rất nhiều năm, dù phải chết cũng muốn chết cùng nhau, chết cũng oanh oanh liệt liệt chứ không có chuyện những người khác phải dốc sức liều mạng còn bọn hắn tham sống sợ chết mà trốn ở nơi hẻo lánh.
Đương nhiên, cũng không phải không có những người như vậy, những người tham sống sợ chết này, cả đời họ sẽ phải sống ở trong bóng tối, đánh mất tất cả tôn nghiêm, đánh mất cả tư cách Võ Giả.
"Trương đại ca, chúng ta cũng tới một lần nhìn xem là đại ca giết Linh Hải Cảnh Ma tộc nhiều, hay vẫn là đệ giết Tinh Cực Cảnh Ma tộc nhiều hơn ah." Diệp Huyền đã đi tới vừa cười hì hì.
Trương Hạo Nhiên lắc đầu, có chút lo lắng nói: "Thật không biết đại ca ngươi như thế nào lại để cho ngươi tới đây?" Với tư cách là cao thủ Sinh Tử Huyền Quan tầng thứ hai cảnh giới, Trương Hạo Nhiên ít nhiều cũng có chút năng lực tự vệ, không đến mức trong khoảng thời gian ngắn bị giết chết, mà Diệp Huyền chỉ mới có tu vi Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, có thể nói như là pháo lép vậy, cho phép Diệp Huyền tới còn chưa tính, cả Diệp Tiểu Tiểu cũng tới, tiểu cô nương này cho tới bây giờ đều chưa từng giết người qua, thiện lương vô cùng.
Diệp Huyền chân thành nói: "Đại ca đệ nói, không có quyết tâm tử chiến, liền sẽ không nhìn thấy hi vọng thắng lợi."
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người trên đỉnh núi nhỏ này trầm mặc.
“Đúng vậy a, Ma tộc đã dám xâm phạm đến đây, khẳng định đã có tuyệt đại nắm chắc, nếu chúng ta không có giác ngộ hi sinh thì sẽ không có cơ hội giành thắng lợi rồi” , bọn hắn trước đó chuyện trò vui vẻ chẳng qua là vì giảm bớt áp lực mà thôi.
"Quyết tâm tử chiến sao?"
Trang Phỉ từng là Phỉ Thúy Công Tử ngẩng đầu nhìn lên trời.
Diệp Trần, lúc trước hắn chỉ là một thiên tài nhỏ, vậy mà theo thời gian từ rất sớm đã bỏ xa hắn rồi, bất quá năm tháng trôi qua đã để cho hắn trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có nhiều chuyện cũng đã bắt đầu bị quên lãng, hắn tin rằng đối phương cũng đã quên đi sự tồn tại của hắn rồi, vốn dĩ kiếp này bọn họ đã không còn gì ràng buộc để cùng xuất hiện nữa, nhưng chính cuộc chiến tranh này lại một lần nữa để cho bọn hắn liên hệ lại với nhau, bởi vì bọn họ đều là vì Chân Linh thế giới mà chiến đấu.
"Tông chủ, không bằng chúng ta cũng tới một lần xem ai giết nhiều ma tộc hơn đi!" Ở một bên, chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng đối với Trang Phỉ cười nói.
"Được chứ!"
Trang Phỉ cũng nở nụ cười, tươi cười rạng rỡ.
"Ồ, đây không phải là Cơ sư muội sao?"
Liễu Vô Tướng ánh mắt rơi vào một chỗ hẻo lánh nơi đỉnh núi, tại chỗ đó, một thân ảnh lẻ loi trơ trọi đang đứng, đúng là Cơ Tuyết Nhạn, một nữ nhân đã từng là đệ tử của Phỉ Thúy Cốc, thời gian từ rất sớm trước đó, nàng đã rời khỏi Phỉ Thúy Cốc, từ đó đến nay chẳng ai biết nàng đã đi đâu.
"Đừng đến quấy rầy nàng, có lẽ nàng vẫn thầm nghĩ về một người mà có lẽ chỉ có hắn mới có thể giải thoát cho nàng." Trang Phỉ lắc đầu, vừa ngăn cản Liễu Vô Tướng đi qua chào hỏi.
Cười khổ một tiếng, Liễu Vô Tướng cuối cùng cũng không đi qua.
Mấy người Trương Hạo Nhiên, La Hàn Sơn cùng với Chu Mai cũng nhìn thấy Cơ Tuyết Nhạn, bọn họ cũng đều biết sự tình Diệp Trần cùng Cơ Tuyết Nhạn lúc trước, hiện chỉ có thể cảm thán thế sự vô thường mà thôi.
"Đứa nhỏ này nhiều năm như vậy mà vẫn lẻ loi một mình ah!"
Diệp Thiên Hào cùng Trầm Ngọc Thanh cũng tới, Trầm Ngọc Thanh run lên trong lòng, nhịn không được đi tới.
"Tuyết nhạn." Trầm Ngọc Thanh vươn tay, nhẹ nhàng ôm Cơ Tuyết Nhạn vào trong lòng. Cơ Tuyết Nhạn cũng không phản ứng, rung giọng nói: "dì Thanh!"
"Cháu ngoan, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy con nữa rồi."
Trầm Ngọc Thanh không khỏi nước mắt chảy xuống.
Ngẩng đầu, Cơ Tuyết Nhạn nước mắt cũng bắt đầu đọng lại, "Người không trách con sao?"
"Con còn nhỏ dại, lại nói tiếp, ta và mẫu thân con cũng có sai lầm, không nên tùy ý cho con cùng Trần Nhi đính hôn, nếu là không làm như vậy thì không chừng con và Trần Nhi ngược lại có thể cùng tiến đến một chỗ rồi."
Lúc trước đúng là Trầm Ngọc Thanh hoàn toàn rất phẫn nộ, cảm thấy Diệp Trần con mình đã nhận lấy khuất nhục, nó vì đứng ở giữa mà phải gánh lấy hết thảy, nhưng giờ đây bà thầm nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ lúc ban đầu, lại nói tiếp, Cơ Tuyết Nhạn là một cô gái không xấu tính, chỉ có điều tại thời gian không thích hợp mà làm ra một sự tình không thỏa đáng mà thôi, bởi vì một sai lầm đó mà nàng phải mang theo một gánh nặng trên lưng cả đời.
"Dì Thanh, con đã nghĩ thông suốt rồi, người không cần lo lắng cho con đâu."
Cơ Tuyết Nhạn mỉm cười nhưng ánh mắt có chút hoảng hốt, trong tâm trí nàng không ngừng xuất hiện hình ảnh Diệp Trần, nàng cũng không nghĩ tới một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi lại có biểu hiện thiếu chững chạc như nàng trước kia, nếu giờ đây, bản thân mình đứng ở trước mặt hắn thì sẽ trở thành một kẻ rất ngây thơ, có lẽ chính vì điểm này mà tâm tư trong lòng mới không cách nào tiêu tan sao?
"Nghĩ thông là tốt rồi, tất cả đều đã qua đi rồi, hiện tại chúng ta lại cùng một chỗ mà chiến đấu vì Chân Linh thế giới!"
Số lượng Võ Giả cao tầng hội tụ đến Vọng Hải vực càng ngày càng nhiều, mặc dù không phải tất cả bọn họ đều tập trung ở cùng một chỗ, nhưng một cổ khí tức cường đại nơi đây vẫn khiến cho bầu trời bất ngờ thay đổi.
Rất nhiều người Diệp Trần quen biết đều đã đến, Nam Trác vực Thác Bạt Khổ, Lý Đạo Hiên, Băng Linh, Nghiêm Xích Hỏa, Lý Tiêu Vân tại Vũ Đạo Trà Hội ở Nam Phương Vực Quần, Tĩnh Ngạo Huyên, Thiên Vũ Vực Hải Vô Nhai, cùng với một số người có chút ân oán cùng Diệp Trần như Tư Không Thánh, và rất nhiều người khác nữa..., tất cả bọn hắn đều chứng kiến qua sự phát triển của Diệp Trần, nhưng nay bọn họ lại có một thời gian ngắn xuất hiện cùng với Diệp Trần.
Bất kể là có ân oán, hoặc là có cừu oán, vào thời điểm này, tất cả mọi người đều trải qua tạm thời quên đi, hiện tại tất cả bọn họ đều là vì Chân Linh thế giới mà chiến đấu, vì chính mình mà chiến đấu.
Ôngggggg! Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện thân ảnh Sinh Tử Cảnh Vương giả.
Một đạo, hai đạo, ba đạo... Sinh Tử Cảnh Vương giả tiến đến càng ngày càng nhiều.
Phía bên dưới, ánh mắt của mọi người cũng không khỏi rơi vào trên người bọn họ.
Cuộc chiến tranh này, thắng bại cuối cùng nhất vẫn là phụ thuộc ở thắng bại của giới Sinh Tử Cảnh Vương giả mà quyết định, nếu Chân linh thế giới Sinh Tử Cảnh Vương giả thất bại, như vậy bất kể bọn hắn có giãy dụa như thế nào cũng đều trốn không thoát vận mệnh bị nô dịch.
Ông! Ông! Ông
Lại có thêm ba đạo thân ảnh khác xuất hiện, ba đạo thân ảnh này đứng ở phía trước tất cả Sinh Tử Cảnh Vương giả ở đây, trong đó có một người vừa mới xuất hiện tại liền dường như trở thành trung tâm Thiên Địa. Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn chăm chú lên hắn, cho dù là Sinh Tử Cảnh Vương giả cũng không ngoại lệ, hắn rất trẻ trung, nhìn bên ngoài bất quá chừng hai mươi tuổi, nhưng là trong lúc bất tri bất giác, hắn đã trở thành trụ cột tinh thần của Chân Linh thế giới, là một thứ ánh sáng truyền kỳ chói lọi, và cũng vì vậy mà hắn không thể không mang trên lưng toàn bộ áp lực của thế giới.
Hắn chính là Diệp Trần!
Trớ Chú Ma Đế rõ ràng cảm úng được chính mình đã mất đi khống chế đối với ác quỷ quấn thân chú, thứ nguyền rủa ma lực này như hư vô mờ mịt, không có bất kỳ dấu vết nào mà tìm ra, thứ duy nhất có thể tiêu trừ nó chính là ý chí võ đạo, cả Linh Hồn Lực công kích cũng đều vô dụng, đương nhiên, ngoại trừ ý chí võ đạo thuộc về bản thân lực lượng, cũng cần có một chút bảo vật đặc thù mới có thể tiêu trừ hoàn toàn nguyền rủa.
"Có thể biết là ai không?" Khủng Cụ Ma Đế hỏi.
"Là Diệp Trần, bên cạnh hắn còn có nữ nhân ma có Hắc Ám ma nữ huyết thống kia." Mượn nguyền rủa lực lượng trong nháy mắt phản hồi về, Trớ Chú Ma Đe dĩ nhiên biết được ai là kẻ đang nhòm ngó hắn.
"Gã ma tộc này rõ ràng có thể dùng ánh mắt của ta làm thành con đường đem nguyền rủa ma lực truyền tới, hơn nữa bằng vào Hủy Diệt Kiếm Ý cùng Bất Hủ Kiếm Ý của ta cũng khó có thể thoáng cái diệt trừ tận gốc ma lực đó, chỉ khi dung hợp khí tức vô cùng sắc bén của Đồ Ma Kiếm mới có năng lực một lần hành động hiệu quả." Diệp Trần thần sắc hết sức nghiêm túc, hắn không sợ bị đối phương nguyền rủa nhưng không có nghĩa là những người khác không sợ, nếu là bên trong cuộc đại chiến, đối phương mà phát huy ra thứ quyền rủa ma lực này thì hậu quả khó mà lường hết được, loại người này thực lực dù không đạt tới Thất Tinh nhưng khả năng uy hiếp cũng đã đạt đến Thất Tinh.
"Ma lực nguyền rủa lợi hại như vậy sao?"
Ma Hoa Hoàng vừa rồi tuy không thấy được hình tượng ác quỷ nhưng vẫn cảm ứng được trên người Diệp Trần tràn ngập một thứ khí tức ma mị không rõ ràng.
Mộ Dung Khuynh Thành cau mày nói: "Tuy ta không hiểu rõ lắm nguyên lý của nguyền rủa ma lực nhưng bất quá Hắc Ám ma nữ huyết thống của ta ở phương diện này lại rất mẫn cảm, nguyền rủa ma lực kia tựa hồ truyền bá theo con đường tâm linh cảm ứng ah."
"Điều này cũng chưa hẳn đã đúng."
Diệp Trần lắc đầu, nói: "Tâm linh cảm ứng chỉ là hiện tượng bên ngoài, xác thực mà nói,
nguyền rủa ma lực này hẳn là linh hồn độc dược, nó có thể cắm rễ ở trong linh hồn.
Người đời thường có câu: “nếu tin thì sẽ có, không tin thì không có”, nguyền rủa ma lực một khi cắm rễ vào linh hồn rồi, tiềm thức của người đó liền sẽ tin tưởng đây là sự thực, dù cho ngoài miệng họ có nói là không tin cũng đều không được, còn con đường truyền bá thì vô cùng nhiều, chỉ cần tồn tại một chút liên hệ liền có khả năng trúng phải ma lực nguyền rủa, ví dụ như ánh mắt tiếp xúc, thân thể tiếp xúc... Những người trúng phải nguyền rủa ma chú thì chính bản thân họ cũng không biết rõ thứ gì đang diễn ra, có thể đồng dạng sẽ gây ra những tai nạn vô cùng đáng sợ bởi vì linh hồn của người đó trong lúc vô tình đã bị trải qua trầm luân rồi."
Điều này cũng giống như so sánh: trần thế là một cái thùng to nhuốm đầy bụi bậm, còn linh hồn vì sống trong cái trần thế này nên cũng bị bám đầy bụi, nếu có một ngày nào đó, linh hồn trở nên trong sáng long lanh thì bụi bậm dù nhiều thế nào cũng không mảy may dính vào được, như vậy mọi tai ưong đều không thể đến với linh hồn đó được, còn cái gọi là nguyền rủa thì bất quá cũng chỉ là Phù Vân mà thôi.
Linh hồn của Diệp Trần tự nhiên không có khả năng đạt tới cảnh giới này, cho nên cần phải nhờ vào Kiếm Ý để khu trừ.
"Kẻ ma tộc này nhất định phải là kẻ đầu tiên bị giết."
Diệp Trần trong mắt loé ra rừng rực sát cơ, hắn dám khẳng định, nếu như mình không là người đầu tiên giết chết Trớ Chú Ma Đế thì Chân Linh thế giới có khả năng triệt để rơi vào tay giặc.
"Muội nhất định giúp huynh."
Mộ Dung Khuynh Thành cũng cảm giác được Trớ Chú Ma Đe có uy hiếp vượt xa các ma tộc nhân khác.
Đại quân của Tà Linh tộc cùng Ma tộc đã tiến vào Chân Linh thế giới, đây cũng không phải là bí mật gì, tất cả Võ Giả sở hữu tu vi đạt tới ngoài Tinh Cực Cảnh cũng đều đã biết cái tin tức này.
Vọng Hải vực là một cái vực rất nhỏ ở Đông Phương Vực Quần, xưa nay, đời đời kiếp kiếp là vùng biển, là nơi sinh sống của các thường nhân, đến nay, toàn bộ bọn họ đã di
chuyển đi nơi khác, lưu lại tại đó trên căn bản đều là các Tinh Cực Cảnh cường giả cùng Linh Hải Cảnh đại năng, mỗi ngày đều có một lượng lớn Tinh Cực Cảnh cùng Linh Hải Cảnh Võ Giả tề tựu đến đây.
Sở dĩ nhiều Tinh Cực Cảnh cùng Linh Hải Cảnh Võ Giả hội tụ ở nơi này như vậy là vì nơi đây sẽ trở thành chiến trường chính, một cái chiến trường quyết định cả tương lai của Chân Linh thế giới.
Chân Linh Đại Lục vô cùng quảng đại, Ma tộc dù cho có chiếm lĩnh Chân Linh Đại Lục cũng không có khả năng đi tới đó chém giết toàn bộ, 200 vạn đại quân đối với Chân Linh Đại Lục rộng lớn mà nói thì bất quá cũng như một giọt nước trong biến rộng mà thôi, chỉ sợ bọn chúng giết tới sang năm cũng đừng mơ tưởng có thể tàn sát hết toàn bộ Võ Giả Cao cấp của Chân Linh Đại Lục, cho nên, chỉ cần Chân Linh Đại Lục đem Vọng Hải vực này xác định làm chiến trường thì tất nhiên Ma tộc liền sẽ dùng Vọng Hải vực làm chiến trường. Từ xưa đến nay, Chân Linh thế giới cùng dị tộc đại chiến, đều dùng cái địa phương nào đó làm chiến trường chính, nếu là bên nào tan tác rồi thì chiến tuyến của bên kia mới có thể kéo dài, cho đến khi bao phủ toàn bộ thế giới.
"Lâm Kỳ, lần này xem xem chúng ta ai giết nhiều Ma tộc hơn nào."
Vọng Hải vực, tại một đỉnh núi nhỏ có tụ tập hàng chục người, đám người kia đến từ Thiên Phong Quốc, niên kỷ cũng không quá lớn, nhìn dáng vẻ bên ngoài thì cả đám bọn họ đều không quá 30 tuổi, người đang nói chuyện chính là Trần Hạo Nhiên của Lạc Trần Kiếm Tông, tu vi của hắn bây giờ dĩ nhiên đã đạt tới Sinh Tử Huyền Quan tầng thứ hai cảnh giới, mà ở Thiên Phong Quốc, ngoại trừ Diệp Trần là Sinh Tử Cảnh Vương giả duy nhất ra, thì người có thể chống lại Hạo Nhiên hắn chỉ có thể là Lâm Kỳ của Bắc Tuyết Sơn Trang.
"Luận bàn, ta chưa hẳn có thể chiến thắng ngươi nhưng bất quá luận về số lượng giết địch thì ngươi thì không bằng ta đâu."
Lâm Kỳ hai tay ôm ngực, mở miệng nói.
"Ha ha, cái này có thể chưa hẳn ah.". Truyện BJYX
Trương Hạo Nhiên nở nụ cười.
"Ha ha, hai người các ngươi nói thế nào thì cũng yếu nhất trong bọn ta, nói như thể nào
thì ta cũng mạnh hơn so với các ngươi rồi." Cùng đứng chung một chỗ với Bắc Tuyết Công Tử Tô Văn, La Hàn Sơn bất đắc dĩ nói.
"Chàng đó nha, đã ở cái tuổi này rồi mà còn đi tranh giành nữa sao!"
Cách đó không xa, Chu Mai đang cùng mấy nữ tử nói chuyện cũng nói sang trêu ghẹo trượng phu của mình.
Hai người đã lập gia đình rất nhiều năm, dù phải chết cũng muốn chết cùng nhau, chết cũng oanh oanh liệt liệt chứ không có chuyện những người khác phải dốc sức liều mạng còn bọn hắn tham sống sợ chết mà trốn ở nơi hẻo lánh.
Đương nhiên, cũng không phải không có những người như vậy, những người tham sống sợ chết này, cả đời họ sẽ phải sống ở trong bóng tối, đánh mất tất cả tôn nghiêm, đánh mất cả tư cách Võ Giả.
"Trương đại ca, chúng ta cũng tới một lần nhìn xem là đại ca giết Linh Hải Cảnh Ma tộc nhiều, hay vẫn là đệ giết Tinh Cực Cảnh Ma tộc nhiều hơn ah." Diệp Huyền đã đi tới vừa cười hì hì.
Trương Hạo Nhiên lắc đầu, có chút lo lắng nói: "Thật không biết đại ca ngươi như thế nào lại để cho ngươi tới đây?" Với tư cách là cao thủ Sinh Tử Huyền Quan tầng thứ hai cảnh giới, Trương Hạo Nhiên ít nhiều cũng có chút năng lực tự vệ, không đến mức trong khoảng thời gian ngắn bị giết chết, mà Diệp Huyền chỉ mới có tu vi Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, có thể nói như là pháo lép vậy, cho phép Diệp Huyền tới còn chưa tính, cả Diệp Tiểu Tiểu cũng tới, tiểu cô nương này cho tới bây giờ đều chưa từng giết người qua, thiện lương vô cùng.
Diệp Huyền chân thành nói: "Đại ca đệ nói, không có quyết tâm tử chiến, liền sẽ không nhìn thấy hi vọng thắng lợi."
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người trên đỉnh núi nhỏ này trầm mặc.
“Đúng vậy a, Ma tộc đã dám xâm phạm đến đây, khẳng định đã có tuyệt đại nắm chắc, nếu chúng ta không có giác ngộ hi sinh thì sẽ không có cơ hội giành thắng lợi rồi” , bọn hắn trước đó chuyện trò vui vẻ chẳng qua là vì giảm bớt áp lực mà thôi.
"Quyết tâm tử chiến sao?"
Trang Phỉ từng là Phỉ Thúy Công Tử ngẩng đầu nhìn lên trời.
Diệp Trần, lúc trước hắn chỉ là một thiên tài nhỏ, vậy mà theo thời gian từ rất sớm đã bỏ xa hắn rồi, bất quá năm tháng trôi qua đã để cho hắn trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có nhiều chuyện cũng đã bắt đầu bị quên lãng, hắn tin rằng đối phương cũng đã quên đi sự tồn tại của hắn rồi, vốn dĩ kiếp này bọn họ đã không còn gì ràng buộc để cùng xuất hiện nữa, nhưng chính cuộc chiến tranh này lại một lần nữa để cho bọn hắn liên hệ lại với nhau, bởi vì bọn họ đều là vì Chân Linh thế giới mà chiến đấu.
"Tông chủ, không bằng chúng ta cũng tới một lần xem ai giết nhiều ma tộc hơn đi!" Ở một bên, chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng đối với Trang Phỉ cười nói.
"Được chứ!"
Trang Phỉ cũng nở nụ cười, tươi cười rạng rỡ.
"Ồ, đây không phải là Cơ sư muội sao?"
Liễu Vô Tướng ánh mắt rơi vào một chỗ hẻo lánh nơi đỉnh núi, tại chỗ đó, một thân ảnh lẻ loi trơ trọi đang đứng, đúng là Cơ Tuyết Nhạn, một nữ nhân đã từng là đệ tử của Phỉ Thúy Cốc, thời gian từ rất sớm trước đó, nàng đã rời khỏi Phỉ Thúy Cốc, từ đó đến nay chẳng ai biết nàng đã đi đâu.
"Đừng đến quấy rầy nàng, có lẽ nàng vẫn thầm nghĩ về một người mà có lẽ chỉ có hắn mới có thể giải thoát cho nàng." Trang Phỉ lắc đầu, vừa ngăn cản Liễu Vô Tướng đi qua chào hỏi.
Cười khổ một tiếng, Liễu Vô Tướng cuối cùng cũng không đi qua.
Mấy người Trương Hạo Nhiên, La Hàn Sơn cùng với Chu Mai cũng nhìn thấy Cơ Tuyết Nhạn, bọn họ cũng đều biết sự tình Diệp Trần cùng Cơ Tuyết Nhạn lúc trước, hiện chỉ có thể cảm thán thế sự vô thường mà thôi.
"Đứa nhỏ này nhiều năm như vậy mà vẫn lẻ loi một mình ah!"
Diệp Thiên Hào cùng Trầm Ngọc Thanh cũng tới, Trầm Ngọc Thanh run lên trong lòng, nhịn không được đi tới.
"Tuyết nhạn." Trầm Ngọc Thanh vươn tay, nhẹ nhàng ôm Cơ Tuyết Nhạn vào trong lòng. Cơ Tuyết Nhạn cũng không phản ứng, rung giọng nói: "dì Thanh!"
"Cháu ngoan, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy con nữa rồi."
Trầm Ngọc Thanh không khỏi nước mắt chảy xuống.
Ngẩng đầu, Cơ Tuyết Nhạn nước mắt cũng bắt đầu đọng lại, "Người không trách con sao?"
"Con còn nhỏ dại, lại nói tiếp, ta và mẫu thân con cũng có sai lầm, không nên tùy ý cho con cùng Trần Nhi đính hôn, nếu là không làm như vậy thì không chừng con và Trần Nhi ngược lại có thể cùng tiến đến một chỗ rồi."
Lúc trước đúng là Trầm Ngọc Thanh hoàn toàn rất phẫn nộ, cảm thấy Diệp Trần con mình đã nhận lấy khuất nhục, nó vì đứng ở giữa mà phải gánh lấy hết thảy, nhưng giờ đây bà thầm nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ lúc ban đầu, lại nói tiếp, Cơ Tuyết Nhạn là một cô gái không xấu tính, chỉ có điều tại thời gian không thích hợp mà làm ra một sự tình không thỏa đáng mà thôi, bởi vì một sai lầm đó mà nàng phải mang theo một gánh nặng trên lưng cả đời.
"Dì Thanh, con đã nghĩ thông suốt rồi, người không cần lo lắng cho con đâu."
Cơ Tuyết Nhạn mỉm cười nhưng ánh mắt có chút hoảng hốt, trong tâm trí nàng không ngừng xuất hiện hình ảnh Diệp Trần, nàng cũng không nghĩ tới một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi lại có biểu hiện thiếu chững chạc như nàng trước kia, nếu giờ đây, bản thân mình đứng ở trước mặt hắn thì sẽ trở thành một kẻ rất ngây thơ, có lẽ chính vì điểm này mà tâm tư trong lòng mới không cách nào tiêu tan sao?
"Nghĩ thông là tốt rồi, tất cả đều đã qua đi rồi, hiện tại chúng ta lại cùng một chỗ mà chiến đấu vì Chân Linh thế giới!"
Số lượng Võ Giả cao tầng hội tụ đến Vọng Hải vực càng ngày càng nhiều, mặc dù không phải tất cả bọn họ đều tập trung ở cùng một chỗ, nhưng một cổ khí tức cường đại nơi đây vẫn khiến cho bầu trời bất ngờ thay đổi.
Rất nhiều người Diệp Trần quen biết đều đã đến, Nam Trác vực Thác Bạt Khổ, Lý Đạo Hiên, Băng Linh, Nghiêm Xích Hỏa, Lý Tiêu Vân tại Vũ Đạo Trà Hội ở Nam Phương Vực Quần, Tĩnh Ngạo Huyên, Thiên Vũ Vực Hải Vô Nhai, cùng với một số người có chút ân oán cùng Diệp Trần như Tư Không Thánh, và rất nhiều người khác nữa..., tất cả bọn hắn đều chứng kiến qua sự phát triển của Diệp Trần, nhưng nay bọn họ lại có một thời gian ngắn xuất hiện cùng với Diệp Trần.
Bất kể là có ân oán, hoặc là có cừu oán, vào thời điểm này, tất cả mọi người đều trải qua tạm thời quên đi, hiện tại tất cả bọn họ đều là vì Chân Linh thế giới mà chiến đấu, vì chính mình mà chiến đấu.
Ôngggggg! Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện thân ảnh Sinh Tử Cảnh Vương giả.
Một đạo, hai đạo, ba đạo... Sinh Tử Cảnh Vương giả tiến đến càng ngày càng nhiều.
Phía bên dưới, ánh mắt của mọi người cũng không khỏi rơi vào trên người bọn họ.
Cuộc chiến tranh này, thắng bại cuối cùng nhất vẫn là phụ thuộc ở thắng bại của giới Sinh Tử Cảnh Vương giả mà quyết định, nếu Chân linh thế giới Sinh Tử Cảnh Vương giả thất bại, như vậy bất kể bọn hắn có giãy dụa như thế nào cũng đều trốn không thoát vận mệnh bị nô dịch.
Ông! Ông! Ông
Lại có thêm ba đạo thân ảnh khác xuất hiện, ba đạo thân ảnh này đứng ở phía trước tất cả Sinh Tử Cảnh Vương giả ở đây, trong đó có một người vừa mới xuất hiện tại liền dường như trở thành trung tâm Thiên Địa. Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn chăm chú lên hắn, cho dù là Sinh Tử Cảnh Vương giả cũng không ngoại lệ, hắn rất trẻ trung, nhìn bên ngoài bất quá chừng hai mươi tuổi, nhưng là trong lúc bất tri bất giác, hắn đã trở thành trụ cột tinh thần của Chân Linh thế giới, là một thứ ánh sáng truyền kỳ chói lọi, và cũng vì vậy mà hắn không thể không mang trên lưng toàn bộ áp lực của thế giới.
Hắn chính là Diệp Trần!