- Cẩn thận một chút!
Diệp Trần nắm tay Mộ Dung Khuynh Thành, hai người cùng nhau tiến vào bên trong.
Cái cửa vào này rất sâu, phảng phát như một khe nứt ở dưới đáy biển, không ai biết nó thông tới hướng nào. Nếu không phải hiện tại người đông thế mạnh thì thật sự không ai sám một mình tiến vào đây!
Ước chừng đi được khoảng thời gian một chén trà nhỏ, hai mắt mọi người toả sáng, rốt cuộc cũng đã thông qua cửa vào đi vào trong thế giới dưới đáy biển. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Trần quét mắt nhìn bốn phía nói:
- Nơi này có chút cổ quái!
- Cổ quái sao? Ta không nhìn ra được ở đây có cửa vào Cổ di tích!
Mộ Dung Khuynh Thành lắc lắc đầu, nàng thật sự nhìn không ra cái gì!
- Nàng để ý xem, nơi này không có cảm giác của Cổ di tích lâu năm không có người tới phủ đầy bụi bặm hay đại loại như vậy. Tựa hồ nơi này thường xuyên có người đến nên đã phá hư khung cảnh tự nhiên ở đây!
Nghe Diệp Trần nó vậy, Mộ Dung Khuynh Thành lập tức nhận ra. nàng không có tâm tư kín đáo như Diệp Trần nhưng cũng không phải ngu ngốc.
- Nếu có động tĩnh gì thì lập tức rời đi!
Diệp Trần ngưng trọng nói.
- Ừm!
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu, cẩn thận tới sát bên cạnh Diệp Trần.
- Mọi người đi theo phía sau ta, đừng làm loạn trận hình!
Trung niên tóc xám đi phía trước truyền âm nhắc nhở.
- Không phải là tìm kiếm Cổ di tích sao? Hiện tại đã tìm được tại sao còn chưa trở về?
Có người lên tiếng thắc mắc.
Một tên Tông Sư đi bên cạnh trung niên tóc xám lạnh lùng nói:
- Nếu không muốn đi thì hiện giờ ngươi có thể trở về, ta không ngăn cản!
- Ta chỉ nói vậy thôi!
Người vừa lên tiếng lập tức im lặng.
Cổ di tích rất lớn, đầu tiên là một cái đại sảnh, sau đó là một thông đạo thẳng tắp. Hai bên thông đạo đều có một chiếc đèn chiếu sáng, phảng phất như dẫn đường cho mọi người. Sau một phút đồng hồ, mọi người rốt cuộc cũng đi xuyên qua thông đạo, đi vào một mảnh đất bằng phẳng rộng rãi.
Phía trước dải đất bằng này là một cái thạch môn cực lớn, ở trung tâm dải đất là một cái lục mang tinh. Bên trong lục mang tinh khắc rất nhiều phù văn khó hiểu, những phù văn này cũng không phải dùng để trang trí bởi vì trên bề mặt phù văn tràn ngập khí tức năng lượng, thỉnh thoảng còn có lưu quang loé lên.
"Ầm! Ầm!..."
Đột ngột thông đạo phía sau lưng mọi người bị phong kín đem mọi người nhốt lại đây.
- Chuyện gì xảy ra?
- Chuện gì vậy?
- Đáng chết, chúng ta đã bị nhốt ở đây!
Sự việc xảy ra quá đột ngột nên có rất nhiều người vẫn đang còn mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Một số khác thì thất kinh, nơi này cách mặt biển hơn mười tám vạn mét, không ai muốn bản thân bị nhốt ở đây không cách nào ra ngoài.
- Mẹ nó, không phải chỉ là một cái miệng cống thôi sao? Có cái gì phải cuống lên? Xem ta phá nó!
Một gã Linh Hải Cảnh Tông Sư bước ra giơ tay phải lên, trên quyền đầu của hắn toả ra một đoàn hoả diễm màu đỏ, sau đó hắn hung hăng nện lên cửa sập.
"Ầm! Ầm!..."
Cửa sập không chút sứt mẻ, một chút đá vụn cũng không hề văng ra.
- Cái gì?
Tên Linh Hải Cảnh Tông Sư này vẫn không tin nên điên cuồng công kích lên cửa sâp.
- Mọi người cùng nhau công kích!
Thấy cửa sập phá không mở, có người liền hiệu triệu mọi ngươi cùng nhau phá.
- Một... hai... ba! Công kích!
"Rầm rầm rầm..."
Hơn trăm đạo công kích tập trung lên cửa sập khiến cho nó thoáng chút lắc lư rớt xuống một ít tro bụi nhưng vẫn không bị phá mở!
- Tránh ra cho ta!
Tên trung niên hung ác đẩy mọi người ra, bước tới trước.
- Một mình ngươi liệu có được không?
Một số người có chút khó hiểu, hỏi.
- Để hắn đến đi, chúng ta công kích mặc dù nhiều nhưng do võ học mọi người phức tạp, có chút khắc chế chân nguyên của nhau cho nên không phát huy ra được uy lực đáng có!
- Thì ra là vậy, ta quên mất điểm này!
Suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người tên trung niên hung ác. Trong đám người chỉ có ba Bán bộ Vương Giả, mà tên trung niên hung ác này là một trong đó, tuy họ không biết thực lực của hắn như thế nào nhưng chắc cũng sẽ không quá kém. Bán bộ Vương Giả thuỷ chung vẫn là Bán bộ Vương Giả!
Tập trung tư tưởng đứng trước cửa sập, trung niên hung ác hít sâu một hơi, theo cái hít hơi của hắn, không gian xung quanh thân hình hắn có chút vặn vẹo, từng đoàn khí lưu mày đen toả ra, khí tức điên cuồng tăng lên vô cùng đáng sợ.
- Phá!
Hắn gầm lên một tiếng rồi bổ thẳng một chưởng lên cửa sập.
"Oanh!"
Cửa sập lắc lư với tần suất lớn hơn trước đó nhiều, tro bụi mù mịt che khuất cả tầm mắt.
- Chắc chắn vậy sao!
Tên trung niên hung ác biến sắc.
- Chúng ta liên thủ!
Phương Đông Hạo cũng không nhịn được nữa, đứng sóng vai với tên trung niên hung ác.
- Nếu có thể phá mở được thì chúng ta cũng sẽ không bị dẫn dụ tới chỗ này!
Diệp Trần lắc lắc đầu, lườm mắt nhìn về phía ba người trung niên tóc xám
Tên trung niên tóc xám cũng rất nhạy cảm đối, nghiêng đầu tìm nơi ánh mắt chiếu tới.
Bất quá Diệp Trần đã sớm thu hồi ánh mắt lại.
- Cuồng lan trảm!
- Liệt địa thức!
Tên trung niên hung ác và Phương Đông Hạo thi triển tuyệt học của bản thân cùng lúc công kích lên cửa sập.
"Rầm rầm rầm..."
Cửa sập mãnh liệt chấn động, trên bề mặt xuất hiện một vết nứt.
- Sắp phá rồi!
Mọi người thấy thế thì đại hỉ.
- Một lần nữa!
Phương Đông Hạo nói với tên trung niên hung ác.
- Hảo!
Tâm tình của tên trung niên hung ác cũng không tệ, chỉ cần phá vỡ cái cửa sập này là có thể thoát khốn mà ra.
- Hừ!
Tên trung niên tóc xám thầm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đối với việc đám người này cho rằng có thể phá vỡ được cửa sập rất khinh thường.
- Làm sao có thể chứ?
Dưới ánh mắt khó có thể tin được của mọi người, tên trung niên hung ác và Phương Đông Hạo liên thủ công kích lần này lại không hề làm cho cửa sập rung động chút nào, bởi vì trên về mặt của cửa sập đột nhiên hiện lên một vầng sáng nhu hoà đem công kích của hai người đẩy ngược về phía hai người.
"Phốc phốc phốc..."
Do không kịp chuẩn bị nên hai người Phương Đông Hạo đều liên tục thổ huyết bay ngược ra sau, hai chân xoạt trên mặt đất kéo dài một đoạn xa mới dùng lại được.
- Như vậy thì làm sao có thể phá mở được?
Sắc mặt của Phương Đông Hạo thập phần khó coi.
Diệp Trần thở dài một hơi, lên tiếng nói:
- Hai vị không cần phải uổng sức làm gì, chúng ta đã bị dẫn dụ tới đây thì đã không có khả năng chạy thoát được nữa!
- Ngươi có ý gì?
Phương Đông Hạo dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Trần.
Diệp Trần nắm tay Mộ Dung Khuynh Thành, hai người cùng nhau tiến vào bên trong.
Cái cửa vào này rất sâu, phảng phát như một khe nứt ở dưới đáy biển, không ai biết nó thông tới hướng nào. Nếu không phải hiện tại người đông thế mạnh thì thật sự không ai sám một mình tiến vào đây!
Ước chừng đi được khoảng thời gian một chén trà nhỏ, hai mắt mọi người toả sáng, rốt cuộc cũng đã thông qua cửa vào đi vào trong thế giới dưới đáy biển. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Trần quét mắt nhìn bốn phía nói:
- Nơi này có chút cổ quái!
- Cổ quái sao? Ta không nhìn ra được ở đây có cửa vào Cổ di tích!
Mộ Dung Khuynh Thành lắc lắc đầu, nàng thật sự nhìn không ra cái gì!
- Nàng để ý xem, nơi này không có cảm giác của Cổ di tích lâu năm không có người tới phủ đầy bụi bặm hay đại loại như vậy. Tựa hồ nơi này thường xuyên có người đến nên đã phá hư khung cảnh tự nhiên ở đây!
Nghe Diệp Trần nó vậy, Mộ Dung Khuynh Thành lập tức nhận ra. nàng không có tâm tư kín đáo như Diệp Trần nhưng cũng không phải ngu ngốc.
- Nếu có động tĩnh gì thì lập tức rời đi!
Diệp Trần ngưng trọng nói.
- Ừm!
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu, cẩn thận tới sát bên cạnh Diệp Trần.
- Mọi người đi theo phía sau ta, đừng làm loạn trận hình!
Trung niên tóc xám đi phía trước truyền âm nhắc nhở.
- Không phải là tìm kiếm Cổ di tích sao? Hiện tại đã tìm được tại sao còn chưa trở về?
Có người lên tiếng thắc mắc.
Một tên Tông Sư đi bên cạnh trung niên tóc xám lạnh lùng nói:
- Nếu không muốn đi thì hiện giờ ngươi có thể trở về, ta không ngăn cản!
- Ta chỉ nói vậy thôi!
Người vừa lên tiếng lập tức im lặng.
Cổ di tích rất lớn, đầu tiên là một cái đại sảnh, sau đó là một thông đạo thẳng tắp. Hai bên thông đạo đều có một chiếc đèn chiếu sáng, phảng phất như dẫn đường cho mọi người. Sau một phút đồng hồ, mọi người rốt cuộc cũng đi xuyên qua thông đạo, đi vào một mảnh đất bằng phẳng rộng rãi.
Phía trước dải đất bằng này là một cái thạch môn cực lớn, ở trung tâm dải đất là một cái lục mang tinh. Bên trong lục mang tinh khắc rất nhiều phù văn khó hiểu, những phù văn này cũng không phải dùng để trang trí bởi vì trên bề mặt phù văn tràn ngập khí tức năng lượng, thỉnh thoảng còn có lưu quang loé lên.
"Ầm! Ầm!..."
Đột ngột thông đạo phía sau lưng mọi người bị phong kín đem mọi người nhốt lại đây.
- Chuyện gì xảy ra?
- Chuện gì vậy?
- Đáng chết, chúng ta đã bị nhốt ở đây!
Sự việc xảy ra quá đột ngột nên có rất nhiều người vẫn đang còn mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Một số khác thì thất kinh, nơi này cách mặt biển hơn mười tám vạn mét, không ai muốn bản thân bị nhốt ở đây không cách nào ra ngoài.
- Mẹ nó, không phải chỉ là một cái miệng cống thôi sao? Có cái gì phải cuống lên? Xem ta phá nó!
Một gã Linh Hải Cảnh Tông Sư bước ra giơ tay phải lên, trên quyền đầu của hắn toả ra một đoàn hoả diễm màu đỏ, sau đó hắn hung hăng nện lên cửa sập.
"Ầm! Ầm!..."
Cửa sập không chút sứt mẻ, một chút đá vụn cũng không hề văng ra.
- Cái gì?
Tên Linh Hải Cảnh Tông Sư này vẫn không tin nên điên cuồng công kích lên cửa sâp.
- Mọi người cùng nhau công kích!
Thấy cửa sập phá không mở, có người liền hiệu triệu mọi ngươi cùng nhau phá.
- Một... hai... ba! Công kích!
"Rầm rầm rầm..."
Hơn trăm đạo công kích tập trung lên cửa sập khiến cho nó thoáng chút lắc lư rớt xuống một ít tro bụi nhưng vẫn không bị phá mở!
- Tránh ra cho ta!
Tên trung niên hung ác đẩy mọi người ra, bước tới trước.
- Một mình ngươi liệu có được không?
Một số người có chút khó hiểu, hỏi.
- Để hắn đến đi, chúng ta công kích mặc dù nhiều nhưng do võ học mọi người phức tạp, có chút khắc chế chân nguyên của nhau cho nên không phát huy ra được uy lực đáng có!
- Thì ra là vậy, ta quên mất điểm này!
Suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người tên trung niên hung ác. Trong đám người chỉ có ba Bán bộ Vương Giả, mà tên trung niên hung ác này là một trong đó, tuy họ không biết thực lực của hắn như thế nào nhưng chắc cũng sẽ không quá kém. Bán bộ Vương Giả thuỷ chung vẫn là Bán bộ Vương Giả!
Tập trung tư tưởng đứng trước cửa sập, trung niên hung ác hít sâu một hơi, theo cái hít hơi của hắn, không gian xung quanh thân hình hắn có chút vặn vẹo, từng đoàn khí lưu mày đen toả ra, khí tức điên cuồng tăng lên vô cùng đáng sợ.
- Phá!
Hắn gầm lên một tiếng rồi bổ thẳng một chưởng lên cửa sập.
"Oanh!"
Cửa sập lắc lư với tần suất lớn hơn trước đó nhiều, tro bụi mù mịt che khuất cả tầm mắt.
- Chắc chắn vậy sao!
Tên trung niên hung ác biến sắc.
- Chúng ta liên thủ!
Phương Đông Hạo cũng không nhịn được nữa, đứng sóng vai với tên trung niên hung ác.
- Nếu có thể phá mở được thì chúng ta cũng sẽ không bị dẫn dụ tới chỗ này!
Diệp Trần lắc lắc đầu, lườm mắt nhìn về phía ba người trung niên tóc xám
Tên trung niên tóc xám cũng rất nhạy cảm đối, nghiêng đầu tìm nơi ánh mắt chiếu tới.
Bất quá Diệp Trần đã sớm thu hồi ánh mắt lại.
- Cuồng lan trảm!
- Liệt địa thức!
Tên trung niên hung ác và Phương Đông Hạo thi triển tuyệt học của bản thân cùng lúc công kích lên cửa sập.
"Rầm rầm rầm..."
Cửa sập mãnh liệt chấn động, trên bề mặt xuất hiện một vết nứt.
- Sắp phá rồi!
Mọi người thấy thế thì đại hỉ.
- Một lần nữa!
Phương Đông Hạo nói với tên trung niên hung ác.
- Hảo!
Tâm tình của tên trung niên hung ác cũng không tệ, chỉ cần phá vỡ cái cửa sập này là có thể thoát khốn mà ra.
- Hừ!
Tên trung niên tóc xám thầm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đối với việc đám người này cho rằng có thể phá vỡ được cửa sập rất khinh thường.
- Làm sao có thể chứ?
Dưới ánh mắt khó có thể tin được của mọi người, tên trung niên hung ác và Phương Đông Hạo liên thủ công kích lần này lại không hề làm cho cửa sập rung động chút nào, bởi vì trên về mặt của cửa sập đột nhiên hiện lên một vầng sáng nhu hoà đem công kích của hai người đẩy ngược về phía hai người.
"Phốc phốc phốc..."
Do không kịp chuẩn bị nên hai người Phương Đông Hạo đều liên tục thổ huyết bay ngược ra sau, hai chân xoạt trên mặt đất kéo dài một đoạn xa mới dùng lại được.
- Như vậy thì làm sao có thể phá mở được?
Sắc mặt của Phương Đông Hạo thập phần khó coi.
Diệp Trần thở dài một hơi, lên tiếng nói:
- Hai vị không cần phải uổng sức làm gì, chúng ta đã bị dẫn dụ tới đây thì đã không có khả năng chạy thoát được nữa!
- Ngươi có ý gì?
Phương Đông Hạo dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Trần.