Thần Tháp Tầng Thứ Ba
Chỗ ở tại Thần Chi Nhạc Viên nằm ở bên trong một dãy núi, cái phiến dãy núi này có đủ loại kiểu dáng như: cầu nhỏ nước chảy, rừng lá phong đỏ, 3000 thước thác nước thẳng đứng hùng hồn, hồ nước rộng lớn khôn cùng … bất luận kẻ nào ở chỗ này cũng đều sẽ tìm được cho mình một chỗ ở ưa thích.
Diệp Trần chọn cho mình một phòng trúc bên cạnh một cây cầu nhỏ có dòng nước chảy qua, đây là một cây cầu đá có phong cách cổ xưa, nước là một con sông nhỏ uốn lượn nhiều lần, trên dòng sông có một ít đồng cỏ thưa thớt, dưới nước là từng đàn cá đang tung tăn bơi lội kiếm ăn, tại phía nam dòng sông là một mảnh phòng trúc chằng chịt thơ mộng có màu xanh biếc và tỏa hương thơm ngát. Còn ở phía sau phòng trúc là cả mảnh rừng trúc xanh ngát bạt ngàn.
BOANG...!
Long Tuyền Kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần đứng tại ngọn núi ở phía Bắc con sông nhỏ chém ra một vết kiếm, vết kiếm sâu đến ba trượng và tràn ngập Kiếm Ý khủng bố, có lẽ sau một thời gian dài vẫn không thể tiêu tan đi.
Từ dãy núi tiến về khu vực sinh hoạt Nhạc viên ở phía trước là một đoạn lộ trình rất dài, mà ở Thần Chi Nhạc Viên lại ẩn chứa trọng lực mặc dù không cự đại như ở Thần Chi Tinh, nhưng ước chừng cũng có đến một phần mười bộ dạng, muốn bay qua cũng phải cố hết sức.
Tại trung ương của dãy núi có một quỹ đạo lơ lửng, trên cái quỹ đạo lơ lửng này, mỗi ngày đều có ba lượt Thần Chi xe đi qua, một lượt vào buổi sáng, một lượt vào buổi trưa và một vào buổi tối. Thần chi xe cũng giống như một chuyến xe du lãm vậy, trên đó có 500 chỗ ngồi, số lượng này không nhiều cũng không ít, bất quá nó lại có thể chạy với tốc độ thập phần nhanh mà không cần bất kỳ động lực gì, thời gian vừa đến thì thần chi xe tự động mở cửa ra.
Đám người Diệp Trần ngồi lên chuyến xe giữa trưa.
Chỉ chốc lát sau, mười một người bọn họ đã tới bên ngoài đại môn của Thần Chi Nhạc Viên.
"Những người này tựu là thành viên mới ah? Có đến 11 người đấy!"
Có một đám người đang đứng ở vị trí đại môn quan sát, trong đó, kẻ có khí tức yếu nhất thôi cũng đều thập phần đáng sợ, phảng phất như Hồng Hoang mãnh thú vậy, lúc này, ánh mắt bọn hắn đang nhìn về nhóm người Diệp Trần mà xem bọn hắn như tiểu đệ đệ vậy.
"Cái cửa này có lẽ không thuận lợi tiến nhập vào đâu."
Lục Văn Tú mở miệng nói.
"Bọn hắn bất quá chỉ là một đám người kế cuối mà thôi." A Cửu thần sắc không thay đổi, thản nhiên nói.
Đi vào đại môn, 11 người họ dừng lại.
"Chúc mừng các ngươi đã đến được Thần Chi Nhạc Viên."
Kẻ đang nói chuyện chính là một người trẻ tuổi có dáng người khôi ngô như Dương Đình vậy.
"Không biết các hạ có sự tình gì cần nói?"
Tiêu Tế Vũ lạnh lùng nói.
"Dựa theo quy củ tại Thần Chi Nhạc Viên, người mới tới cần phải tiếp nhận khiêu chiến của tiền bối, chúng ta có vận khí không tốt nên rút trúng lá thăm màu đỏ rồi." Tại Thần Chi Nhạc Viên có một quy củ bất thành văn, người mới tới phải tiếp nhận khiêu chiến của các tiền bối, đây cũng không phải là khi dễ các nhân vật mới, mà là lại để cho các nhân vật mới biết rõ, ở chỗ này, bọn hắn không còn là nhân vật phong vân một cõi, thiên chi kiêu tử nữa, mà chỉ là một thành viên bình thường mà thôi, mọi thứ bên ngoài đã không còn quan hệ với bọn hắn nữa rồi.
"Vậy thì bắt đầu thôi!" Chu Kiên nói.
Thông qua nhiều nguồn tin nên mọi người đều biết rõ Thần Chi Nhạc Viên hoàn toàn chính xác có một quy củ bất thành văn như vậy, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Người trẻ tuổi khôi ngô cười cười, đối phương rõ ràng đã biết rõ về cái quy củ này rồi, hơn nữa cũng đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng, biết rõ là biết rõ nhưng còn chính thức giác ngộ thì có thể cũng không nhiều, mỗi người đều cho rằng mình là thiên tài tuyệt thế, nói không chừng có thể đánh bại cả Thần Chi Nhạc Viên tiền bối, mà ý nghĩa của quy củ chính là ở chỗ này, các tiền bối sẽ dùng thực lực tuyệt đối để đánh tan ngạo khí của bọn hắn, để cho bọn hắn thanh tỉnh hơn mà cư xử đúng mực.
"Theo chúng ta đến đây."
Người trẻ tuổi khôi ngô đi ở phía trước dẫn đường cho mọi người.
Rất nhanh, mọi người đã đi tới một cái luận võ đài mang phong cách của người La Mã cổ đại.
Xoay người, người trẻ tuổi khôi ngô nói: "Quy củ thực ra chỉ là vật chết, con người mới là vật sống, chúng ta cũng không thể tự nhiên ở đây mà tốn thời gian và mất công bận rộn như vậy, thế này đi, người thua sẽ cho người thắng cuộc mười vạn khối Nguyên thạch, đương nhiên, các ngươi không nên hiểu lầm, chúng ta không phải là người không biết đạo lý mà đi lừa gạt lấy Nguyên thạch của người mới đến, các ngươi có thể cho, cũng có thể không cho, toàn bộ đều là tự nguyện cả."
"Được rồi, ta sẽ cho."
Chu Kiên đi đến sân thi đấu.
"Tốt, để ta làm đối thủ của ngươi."
Một đạo nhân ảnh lướt vào sân thi đấu, hắn là một người trẻ tuổi hơi gầy.
"Tại hạ tên Vạn Đông Lôi!" người trẻ tuổi có dáng người gầy tự giới thiệu.
"Ta tên Chu Kiên."
Chu Kiên xuất thủ trước, vừa lên đến hắn đã tiến vào đến Vô Ngã Chi Khu cảnh giới và thi triển ra một đại sát chiêu Lưu tinh Bạo Liệt Quyền, vô số bạo liệt quyền ảnh oanh hướng đối phương.
"Quá chậm!"
Vạn Đông Lôi hóa thành ảo ảnh rồi biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã đến trước người Chu Kiên rồi tung một cước đạp vào trên lồng ngực của hắn.
Phốc!
Máu tươi phun ra, Chu Kiên cả người bị đá bay rớt ra ngoài.
"Làm sao có thể?"
Trong nhóm người, kể cả Diệp Trần cũng bị chấn động bởi sự tình này, đối phương không phải dùng chiến lực tuyệt đối để đánh bay Chu Kiên, mà là trong nháy mắt đã nhìn thấu sơ hở của Lưu tinh Bạo Liệt Quyền, sau đó bằng tốc độ kinh người đã xuất hiện tại trước người Chu Kiên.
"Bất kể là tốc độ, lực lượng cùng với nhãn lực, đều cao hơn gấp mấy lần so với Chu Kiên." Diệp Trần thầm nghĩ.
Bị thụ một cước của Vạn Đông Lôi, Chu Kiên gian nan bò lên, lần nữa oanh ra một quyền, lần này là Vẫn Tinh Bạo Liệt quyền.
"Ngươi cảm thấy tất yếu còn cần chiến đấu nữa sao?"
Vạn Đông Lôi một cước bổ đôi Vẫn Tinh Bạo Liệt quyền kình ra, thản nhiên nói.
"Đưa cho ta nào."
Chu Kiên sắc mặt tái nhợt, từ bên trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra mười thùng Nguyên thạch ném xuống đất, quay người đi lên thính phòng.
"Tại hạ Liêu Thanh, có ai tới khiêu chiến ta không?."
Lại một người nữa xuất hiện, ánh mắt của hắn tại trên thân bọn người Diệp Trần nhìn quét qua một vòng.
"Ta đến chiếu cố ngươi."
Tiêu Tế Vũ bay lên sàn đấu.
"Là một kiếm khách à, không tệ, kiếm khách thường có nhãn lực cao hơn các Võ Giả ngang cấp." Liêu Thanh khẽ gật đầu, thần thái nhẹ nhõm.
"Tiếp chiêu."
Thanh Long rút kiếm ra, Tiêu Tế Vũ một kiếm chém về phía đối phương, một kiếm này chỉ là một kiếm bình thường, tại thời điểm chưa rõ hư thật về địch nhân nếu mạo muội tung ra sát chiêu thì sẽ rước lấy thảm bại như Chu Kiên, sẽ bị địch nhân nhanh chóng xem thấu sơ hở.
Đinh!
Vũ khí của Liêu Thanh là hai thanh chủy thủ, tay phải dùng một thanh chặn đứng một kiếm này của Tiêu Tế Vũ.
Xùy!
Cùng lúc đó, tay trái Liêu Thanh cũng nắm một thanh chủy thủ nghiêng chém đi ra như tia chớp, Tiêu Tế Vũ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng đã bị đánh trúng mặt mà nhận lấy thương tích trầm trọng.
Đinh đinh đang đang!
Kế tiếp, hai tay Liêu Thanh vung chủy thủ giáp công trái phải, công kích không ngừng lao tới Tiêu Tế Vũ như mưa to gió lớn, hai tay hắn phối hợp nhịp nhàng gần như không chê vào đâu được, Tiêu Tế Vũ chỉ có thể giữ vững được năm sáu hiệp thì đã bị đối phương một chủy thủ cắt vỡ cổ họng, Tiên Huyết Phi Tiên.
"Đa tạ rồi!"
Liêu Thanh đình chỉ công kích.
Tiêu Tế Vũ kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó, hắn lấy ra mười thùng Nguyên thạch đặt trên mặt đất.
Kế Chu Kiên và Tiêu Tế Vũ là Lục Văn Tú, Yên Phi Hoa, Lý Dật Phong Cổ Tinh Tuyết, Hạ Tiểu Sơn, Dương Đình, từng người đều thảm bại, cuối cùng chỉ còn lại có ba người Diệp Trần, A Cửu cùng với Lãnh Phi Phàm còn chưa xuất chiến.
"Ta đến trước!"
Lãnh Phi Phàm là người thứ nhất xuất chiến.
"Tại hạ Dương Chiến, rất hợp tình, ta cũng là đao khách."
Lưng đeo một thanh đao dài, Dương Chiến xuất hiện tại đối diện Lãnh Phi Phàm.
"Tên Lãnh Phi Phàm này có bề ngoài không giống như thế hệ tầm thường ah."
"Tất cả mọi người chúng ta ở đây đều có được thực lực ở tầng thứ ba của Chiến Thần tháp, những kẻ mới tới có thể xâm nhập đến Chiến Thần tháp tầng thứ hai là đã rất tốt rồi."
Chiến Thần tháp chung quy có mười tầng, đại biểu cho mười loại trình độ chiến lực, đại đa số người mới tới thường có chiến lực là tầng thứ nhất của chiến thần tháp, đương nhiên, không bao lâu sau là có thể xâm nhập lên tầng thứ hai. Mà những kẻ vừa mới tới đã có chiến lực tầng thứ hai thì như vậy là rất giỏi rồi, trong tám người vừa thi đấu thì sáu người Chu Kiên, Yên Phi Hoa, Lục Văn Tú, Tiêu Tế Vũ, Lý Dật Phong, Cổ Tinh Tuyết đều có chiến lực thuộc về tầng thứ nhất của chiến thần tháp, còn chiến lực của Hạ Tiểu Sơn cùng Dương Đình thì thuộc về tầng thứ hai.
Đương đương đương đương...,
Trường đao cùng trường đao giao kích làm hỏa tinh văng khắp nơi, Dương Chiến kinh ngạc phát hiện, hắn như vậy mà trong thời gian ngắn lại không thể nào đánh trúng được đối phương, mấy lần đều cho rằng mình đã xem thấu được sơ hở của đối phương, nhưng thật ra đều là do đối phương cố ý bộc lộ ra mà thôi.
"Như vậy mới có ý tứ!"
Dương Chiến trên mặt lộ ra dáng tươi cười, đao thế vận động mạnh hơn, càng lúc càng linh hoạt hơn.
Là một đao khách chưa từng có từ trước đến nay, tuy rơi vào tử lộ nhưng cũng muốn giết ra một con đường sống, Lãnh Phi Phàm rõ ràng đang ở vào thế hạ phong, nhưng bất quá theo khí thế nhìn lại, hắn tuyệt nhiên không lạc vào hạ phong, ngược lại còn đè nặng đối phương, nếu không có cỗ khí thế này thì Lãnh Phi Phàm đã sớm thất bại rồi.
"Là một đao khách trải qua thiên chuy bách luyện, thành tựu của hắn là không cách nào đánh giá được đấy."
Người trẻ tuổi khôi ngô có chút hâm mộ.
"Thực lực thì chung quy cũng là thực lực, bại đi!"
Dương Chiến một đao chém bay Tuế Nguyệt đao trên tay Lãnh Phi Phàm, rồi thuận thế một đao chặt đứt thủ cấp của hắn.
Nhưng điều làm cho người ta phải khiếp sợ là một màn này phát sinh, dù đã mất đi thủ cấp và Tuế Nguyệt đao nhưng hai tay Lãnh Phi Phàm vẫn như đang nắm lấy một thanh đao hư ảo, đồng dạng cũng chém một đao về phía Dương Chiến.
Phốc!
Hai tay Dương Chiến đã bị chặt đứt đến tận khuỷu tay.
Trận này đã hoà rồi, bất phân thắng bại.
"Lợi hại, mới vào mà đã có chiến lực Chiến Thần tháp tầng thứ ba rồi, cùng giao đấu bất phân thắng bại với cả Dương Chiến cơ đấy."
"Ân, tuy nói Dương Chiến hơi chủ quan một chút, nhưng chiến lực của đối phương đã đủ tư cách xâm nhập tầng thứ ba của Chiến Thần tháp rồi."
Cùng là ở tầng thứ ba, nhưng thực lực cũng có mạnh có yếu, mạnh, tức là có chênh lệch một bước đủ để có thể xâm nhập đến tầng thứ tư, còn yếu, đoán chừng vừa hoàn tất tầng thứ ba thì đã thất bại rồi.
"Ta tên Lục Hổ, ai trong hai người các ngươi sẽ lên?"
Người trẻ tuổi khôi ngô cười cười, nhìn về phía A Cửu cùng Diệp Trần nói.
"Ta tới trước!"
A Cửu nhảy vào trong tràng.
"Ngươi cẩn thận rồi, ta tuy chưa xâm nhập tầng thứ tư Chiến Thần tháp, nhưng là chỉ là còn thiếu chút nữa mà thôi." Lục Hổ nhắc nhở.
"Yên tâm, ta sẽ không chủ quan đâu."
A Cửu mặc dù biết những ngững người này đều là những tồn tại kế cuối trong Thần Chi Nhạc Viên, nhưng không có nghĩa là có thể xem thường bọn hắn, thực lực Lãnh Phi Phàm chỉ chênh lệch một lượng nhỏ so với hắn nhưng như trước vẫn rơi vào hạ phong, miễn cưỡng lắm mới có thể lấy lại được thế hoà mà bất phân thắng bại, nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh thực lực của những người này rất cao rồi.
Nếu như nói Dương Chiến cùng Lãnh Phi Phàm chiến đấu đã đủ làm cho mọi người ở đây giật mình, thì cuộc chiến đấu giữa A Cửu cùng Lục Hổ tắc thì lại để cho bọn hắn vô cùng chấn động, Lục Hổ là một trong những tồn tại mạnh nhất của bọn họ, chỉ thiếu chút nữa là có thể xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ tư, vậy mà A Cửu rõ ràng có thể cùng Lục Hổ giao đấu cân sức ngang tài, chẳng phân biệt được cao thấp.
"Thật đúng là khó đối phó ah."
Lục Hổ chân mày hơi nhíu lại, đối phương không phải là không có sơ hở, nhưng bất quá những sơ hở này hắn không cách nào lợi dụng được, bởi vì hắn gặp phải 4 đối thủ A Cửu có chiến lực ngang nhau, vừa đánh tên này liền sẽ gặp phải công kích đến từ ba tên khác, trừ phi có thể thoáng cái đánh bại cả bốn tên, nhưng điều này là không thể nào thực hiện nổi, thực lực hiện tại của hắn không thể làm được điểm này.
"Xem ra chỉ có dùng chiêu này rồi."
Lục Hổ thân hình lập loè, mỗi một lần lập loè đều hiện ra hơn mười thân ảnh Lục Hổ, sau mấy mươi lần lập loè, số lượng thân ảnh tính ra đã có hàng trăm, từng cái đều trông rất sống động.
"Ảnh Chi Áo Nghĩa sao!?, không đúng, so với Ảnh Chi Áo Nghĩa càng thâm thúy hơi nhiều, đây chính là Âm Chi Áo Nghĩa."
Diệp Trần thoáng cái nhìn ra nội hàm chiêu này của Lục Hổ.
Đối với Âm Chi Áo Nghĩa và Ảnh Chi Áo Nghĩa, trong vũ trụ có Âm Dương, nhân loại cũng có Âm Dương, những thứ do Lục Hổ thi triển ra đều có được trình độ nhất định, các thân ảnh kia có thể nói đều là thật cả, chúng tựa như một mặt khác của Lục Hổ vậy, cho nên chỉ dựa vào nhãn lực thì không cách nào tại trong thời gian ngắn mà có thể xem thấu được cái nào là thực cái nào là giả, trừ phi có được năng lực thiên phú đặc thù, hoặc là đồng dạng tu luyện qua Âm Chi Áo Nghĩa, đương nhiên, khẳng định cũng có những phương pháp khác để phân biệt rõ, thế sự không có thứ gì là tuyệt đối cả.
Có thể nhìn ra được Âm Chi Áo Nghĩa của Lục Hổ vẫn còn chưa được tìm hiểu đến Viên Mãn, đều có chút sơ hở, nhưng đáng tiếc là số lượng thân ảnh được triển khai quá nhiều, nên muốn tìm kiếm được chân thân thì không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển.
Chỉ giữ vững được một lát, A Cửu liền cũng gặp kết cục thất bại.
Chỗ ở tại Thần Chi Nhạc Viên nằm ở bên trong một dãy núi, cái phiến dãy núi này có đủ loại kiểu dáng như: cầu nhỏ nước chảy, rừng lá phong đỏ, 3000 thước thác nước thẳng đứng hùng hồn, hồ nước rộng lớn khôn cùng … bất luận kẻ nào ở chỗ này cũng đều sẽ tìm được cho mình một chỗ ở ưa thích.
Diệp Trần chọn cho mình một phòng trúc bên cạnh một cây cầu nhỏ có dòng nước chảy qua, đây là một cây cầu đá có phong cách cổ xưa, nước là một con sông nhỏ uốn lượn nhiều lần, trên dòng sông có một ít đồng cỏ thưa thớt, dưới nước là từng đàn cá đang tung tăn bơi lội kiếm ăn, tại phía nam dòng sông là một mảnh phòng trúc chằng chịt thơ mộng có màu xanh biếc và tỏa hương thơm ngát. Còn ở phía sau phòng trúc là cả mảnh rừng trúc xanh ngát bạt ngàn.
BOANG...!
Long Tuyền Kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần đứng tại ngọn núi ở phía Bắc con sông nhỏ chém ra một vết kiếm, vết kiếm sâu đến ba trượng và tràn ngập Kiếm Ý khủng bố, có lẽ sau một thời gian dài vẫn không thể tiêu tan đi.
Từ dãy núi tiến về khu vực sinh hoạt Nhạc viên ở phía trước là một đoạn lộ trình rất dài, mà ở Thần Chi Nhạc Viên lại ẩn chứa trọng lực mặc dù không cự đại như ở Thần Chi Tinh, nhưng ước chừng cũng có đến một phần mười bộ dạng, muốn bay qua cũng phải cố hết sức.
Tại trung ương của dãy núi có một quỹ đạo lơ lửng, trên cái quỹ đạo lơ lửng này, mỗi ngày đều có ba lượt Thần Chi xe đi qua, một lượt vào buổi sáng, một lượt vào buổi trưa và một vào buổi tối. Thần chi xe cũng giống như một chuyến xe du lãm vậy, trên đó có 500 chỗ ngồi, số lượng này không nhiều cũng không ít, bất quá nó lại có thể chạy với tốc độ thập phần nhanh mà không cần bất kỳ động lực gì, thời gian vừa đến thì thần chi xe tự động mở cửa ra.
Đám người Diệp Trần ngồi lên chuyến xe giữa trưa.
Chỉ chốc lát sau, mười một người bọn họ đã tới bên ngoài đại môn của Thần Chi Nhạc Viên.
"Những người này tựu là thành viên mới ah? Có đến 11 người đấy!"
Có một đám người đang đứng ở vị trí đại môn quan sát, trong đó, kẻ có khí tức yếu nhất thôi cũng đều thập phần đáng sợ, phảng phất như Hồng Hoang mãnh thú vậy, lúc này, ánh mắt bọn hắn đang nhìn về nhóm người Diệp Trần mà xem bọn hắn như tiểu đệ đệ vậy.
"Cái cửa này có lẽ không thuận lợi tiến nhập vào đâu."
Lục Văn Tú mở miệng nói.
"Bọn hắn bất quá chỉ là một đám người kế cuối mà thôi." A Cửu thần sắc không thay đổi, thản nhiên nói.
Đi vào đại môn, 11 người họ dừng lại.
"Chúc mừng các ngươi đã đến được Thần Chi Nhạc Viên."
Kẻ đang nói chuyện chính là một người trẻ tuổi có dáng người khôi ngô như Dương Đình vậy.
"Không biết các hạ có sự tình gì cần nói?"
Tiêu Tế Vũ lạnh lùng nói.
"Dựa theo quy củ tại Thần Chi Nhạc Viên, người mới tới cần phải tiếp nhận khiêu chiến của tiền bối, chúng ta có vận khí không tốt nên rút trúng lá thăm màu đỏ rồi." Tại Thần Chi Nhạc Viên có một quy củ bất thành văn, người mới tới phải tiếp nhận khiêu chiến của các tiền bối, đây cũng không phải là khi dễ các nhân vật mới, mà là lại để cho các nhân vật mới biết rõ, ở chỗ này, bọn hắn không còn là nhân vật phong vân một cõi, thiên chi kiêu tử nữa, mà chỉ là một thành viên bình thường mà thôi, mọi thứ bên ngoài đã không còn quan hệ với bọn hắn nữa rồi.
"Vậy thì bắt đầu thôi!" Chu Kiên nói.
Thông qua nhiều nguồn tin nên mọi người đều biết rõ Thần Chi Nhạc Viên hoàn toàn chính xác có một quy củ bất thành văn như vậy, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Người trẻ tuổi khôi ngô cười cười, đối phương rõ ràng đã biết rõ về cái quy củ này rồi, hơn nữa cũng đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng, biết rõ là biết rõ nhưng còn chính thức giác ngộ thì có thể cũng không nhiều, mỗi người đều cho rằng mình là thiên tài tuyệt thế, nói không chừng có thể đánh bại cả Thần Chi Nhạc Viên tiền bối, mà ý nghĩa của quy củ chính là ở chỗ này, các tiền bối sẽ dùng thực lực tuyệt đối để đánh tan ngạo khí của bọn hắn, để cho bọn hắn thanh tỉnh hơn mà cư xử đúng mực.
"Theo chúng ta đến đây."
Người trẻ tuổi khôi ngô đi ở phía trước dẫn đường cho mọi người.
Rất nhanh, mọi người đã đi tới một cái luận võ đài mang phong cách của người La Mã cổ đại.
Xoay người, người trẻ tuổi khôi ngô nói: "Quy củ thực ra chỉ là vật chết, con người mới là vật sống, chúng ta cũng không thể tự nhiên ở đây mà tốn thời gian và mất công bận rộn như vậy, thế này đi, người thua sẽ cho người thắng cuộc mười vạn khối Nguyên thạch, đương nhiên, các ngươi không nên hiểu lầm, chúng ta không phải là người không biết đạo lý mà đi lừa gạt lấy Nguyên thạch của người mới đến, các ngươi có thể cho, cũng có thể không cho, toàn bộ đều là tự nguyện cả."
"Được rồi, ta sẽ cho."
Chu Kiên đi đến sân thi đấu.
"Tốt, để ta làm đối thủ của ngươi."
Một đạo nhân ảnh lướt vào sân thi đấu, hắn là một người trẻ tuổi hơi gầy.
"Tại hạ tên Vạn Đông Lôi!" người trẻ tuổi có dáng người gầy tự giới thiệu.
"Ta tên Chu Kiên."
Chu Kiên xuất thủ trước, vừa lên đến hắn đã tiến vào đến Vô Ngã Chi Khu cảnh giới và thi triển ra một đại sát chiêu Lưu tinh Bạo Liệt Quyền, vô số bạo liệt quyền ảnh oanh hướng đối phương.
"Quá chậm!"
Vạn Đông Lôi hóa thành ảo ảnh rồi biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã đến trước người Chu Kiên rồi tung một cước đạp vào trên lồng ngực của hắn.
Phốc!
Máu tươi phun ra, Chu Kiên cả người bị đá bay rớt ra ngoài.
"Làm sao có thể?"
Trong nhóm người, kể cả Diệp Trần cũng bị chấn động bởi sự tình này, đối phương không phải dùng chiến lực tuyệt đối để đánh bay Chu Kiên, mà là trong nháy mắt đã nhìn thấu sơ hở của Lưu tinh Bạo Liệt Quyền, sau đó bằng tốc độ kinh người đã xuất hiện tại trước người Chu Kiên.
"Bất kể là tốc độ, lực lượng cùng với nhãn lực, đều cao hơn gấp mấy lần so với Chu Kiên." Diệp Trần thầm nghĩ.
Bị thụ một cước của Vạn Đông Lôi, Chu Kiên gian nan bò lên, lần nữa oanh ra một quyền, lần này là Vẫn Tinh Bạo Liệt quyền.
"Ngươi cảm thấy tất yếu còn cần chiến đấu nữa sao?"
Vạn Đông Lôi một cước bổ đôi Vẫn Tinh Bạo Liệt quyền kình ra, thản nhiên nói.
"Đưa cho ta nào."
Chu Kiên sắc mặt tái nhợt, từ bên trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra mười thùng Nguyên thạch ném xuống đất, quay người đi lên thính phòng.
"Tại hạ Liêu Thanh, có ai tới khiêu chiến ta không?."
Lại một người nữa xuất hiện, ánh mắt của hắn tại trên thân bọn người Diệp Trần nhìn quét qua một vòng.
"Ta đến chiếu cố ngươi."
Tiêu Tế Vũ bay lên sàn đấu.
"Là một kiếm khách à, không tệ, kiếm khách thường có nhãn lực cao hơn các Võ Giả ngang cấp." Liêu Thanh khẽ gật đầu, thần thái nhẹ nhõm.
"Tiếp chiêu."
Thanh Long rút kiếm ra, Tiêu Tế Vũ một kiếm chém về phía đối phương, một kiếm này chỉ là một kiếm bình thường, tại thời điểm chưa rõ hư thật về địch nhân nếu mạo muội tung ra sát chiêu thì sẽ rước lấy thảm bại như Chu Kiên, sẽ bị địch nhân nhanh chóng xem thấu sơ hở.
Đinh!
Vũ khí của Liêu Thanh là hai thanh chủy thủ, tay phải dùng một thanh chặn đứng một kiếm này của Tiêu Tế Vũ.
Xùy!
Cùng lúc đó, tay trái Liêu Thanh cũng nắm một thanh chủy thủ nghiêng chém đi ra như tia chớp, Tiêu Tế Vũ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng đã bị đánh trúng mặt mà nhận lấy thương tích trầm trọng.
Đinh đinh đang đang!
Kế tiếp, hai tay Liêu Thanh vung chủy thủ giáp công trái phải, công kích không ngừng lao tới Tiêu Tế Vũ như mưa to gió lớn, hai tay hắn phối hợp nhịp nhàng gần như không chê vào đâu được, Tiêu Tế Vũ chỉ có thể giữ vững được năm sáu hiệp thì đã bị đối phương một chủy thủ cắt vỡ cổ họng, Tiên Huyết Phi Tiên.
"Đa tạ rồi!"
Liêu Thanh đình chỉ công kích.
Tiêu Tế Vũ kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó, hắn lấy ra mười thùng Nguyên thạch đặt trên mặt đất.
Kế Chu Kiên và Tiêu Tế Vũ là Lục Văn Tú, Yên Phi Hoa, Lý Dật Phong Cổ Tinh Tuyết, Hạ Tiểu Sơn, Dương Đình, từng người đều thảm bại, cuối cùng chỉ còn lại có ba người Diệp Trần, A Cửu cùng với Lãnh Phi Phàm còn chưa xuất chiến.
"Ta đến trước!"
Lãnh Phi Phàm là người thứ nhất xuất chiến.
"Tại hạ Dương Chiến, rất hợp tình, ta cũng là đao khách."
Lưng đeo một thanh đao dài, Dương Chiến xuất hiện tại đối diện Lãnh Phi Phàm.
"Tên Lãnh Phi Phàm này có bề ngoài không giống như thế hệ tầm thường ah."
"Tất cả mọi người chúng ta ở đây đều có được thực lực ở tầng thứ ba của Chiến Thần tháp, những kẻ mới tới có thể xâm nhập đến Chiến Thần tháp tầng thứ hai là đã rất tốt rồi."
Chiến Thần tháp chung quy có mười tầng, đại biểu cho mười loại trình độ chiến lực, đại đa số người mới tới thường có chiến lực là tầng thứ nhất của chiến thần tháp, đương nhiên, không bao lâu sau là có thể xâm nhập lên tầng thứ hai. Mà những kẻ vừa mới tới đã có chiến lực tầng thứ hai thì như vậy là rất giỏi rồi, trong tám người vừa thi đấu thì sáu người Chu Kiên, Yên Phi Hoa, Lục Văn Tú, Tiêu Tế Vũ, Lý Dật Phong, Cổ Tinh Tuyết đều có chiến lực thuộc về tầng thứ nhất của chiến thần tháp, còn chiến lực của Hạ Tiểu Sơn cùng Dương Đình thì thuộc về tầng thứ hai.
Đương đương đương đương...,
Trường đao cùng trường đao giao kích làm hỏa tinh văng khắp nơi, Dương Chiến kinh ngạc phát hiện, hắn như vậy mà trong thời gian ngắn lại không thể nào đánh trúng được đối phương, mấy lần đều cho rằng mình đã xem thấu được sơ hở của đối phương, nhưng thật ra đều là do đối phương cố ý bộc lộ ra mà thôi.
"Như vậy mới có ý tứ!"
Dương Chiến trên mặt lộ ra dáng tươi cười, đao thế vận động mạnh hơn, càng lúc càng linh hoạt hơn.
Là một đao khách chưa từng có từ trước đến nay, tuy rơi vào tử lộ nhưng cũng muốn giết ra một con đường sống, Lãnh Phi Phàm rõ ràng đang ở vào thế hạ phong, nhưng bất quá theo khí thế nhìn lại, hắn tuyệt nhiên không lạc vào hạ phong, ngược lại còn đè nặng đối phương, nếu không có cỗ khí thế này thì Lãnh Phi Phàm đã sớm thất bại rồi.
"Là một đao khách trải qua thiên chuy bách luyện, thành tựu của hắn là không cách nào đánh giá được đấy."
Người trẻ tuổi khôi ngô có chút hâm mộ.
"Thực lực thì chung quy cũng là thực lực, bại đi!"
Dương Chiến một đao chém bay Tuế Nguyệt đao trên tay Lãnh Phi Phàm, rồi thuận thế một đao chặt đứt thủ cấp của hắn.
Nhưng điều làm cho người ta phải khiếp sợ là một màn này phát sinh, dù đã mất đi thủ cấp và Tuế Nguyệt đao nhưng hai tay Lãnh Phi Phàm vẫn như đang nắm lấy một thanh đao hư ảo, đồng dạng cũng chém một đao về phía Dương Chiến.
Phốc!
Hai tay Dương Chiến đã bị chặt đứt đến tận khuỷu tay.
Trận này đã hoà rồi, bất phân thắng bại.
"Lợi hại, mới vào mà đã có chiến lực Chiến Thần tháp tầng thứ ba rồi, cùng giao đấu bất phân thắng bại với cả Dương Chiến cơ đấy."
"Ân, tuy nói Dương Chiến hơi chủ quan một chút, nhưng chiến lực của đối phương đã đủ tư cách xâm nhập tầng thứ ba của Chiến Thần tháp rồi."
Cùng là ở tầng thứ ba, nhưng thực lực cũng có mạnh có yếu, mạnh, tức là có chênh lệch một bước đủ để có thể xâm nhập đến tầng thứ tư, còn yếu, đoán chừng vừa hoàn tất tầng thứ ba thì đã thất bại rồi.
"Ta tên Lục Hổ, ai trong hai người các ngươi sẽ lên?"
Người trẻ tuổi khôi ngô cười cười, nhìn về phía A Cửu cùng Diệp Trần nói.
"Ta tới trước!"
A Cửu nhảy vào trong tràng.
"Ngươi cẩn thận rồi, ta tuy chưa xâm nhập tầng thứ tư Chiến Thần tháp, nhưng là chỉ là còn thiếu chút nữa mà thôi." Lục Hổ nhắc nhở.
"Yên tâm, ta sẽ không chủ quan đâu."
A Cửu mặc dù biết những ngững người này đều là những tồn tại kế cuối trong Thần Chi Nhạc Viên, nhưng không có nghĩa là có thể xem thường bọn hắn, thực lực Lãnh Phi Phàm chỉ chênh lệch một lượng nhỏ so với hắn nhưng như trước vẫn rơi vào hạ phong, miễn cưỡng lắm mới có thể lấy lại được thế hoà mà bất phân thắng bại, nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh thực lực của những người này rất cao rồi.
Nếu như nói Dương Chiến cùng Lãnh Phi Phàm chiến đấu đã đủ làm cho mọi người ở đây giật mình, thì cuộc chiến đấu giữa A Cửu cùng Lục Hổ tắc thì lại để cho bọn hắn vô cùng chấn động, Lục Hổ là một trong những tồn tại mạnh nhất của bọn họ, chỉ thiếu chút nữa là có thể xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ tư, vậy mà A Cửu rõ ràng có thể cùng Lục Hổ giao đấu cân sức ngang tài, chẳng phân biệt được cao thấp.
"Thật đúng là khó đối phó ah."
Lục Hổ chân mày hơi nhíu lại, đối phương không phải là không có sơ hở, nhưng bất quá những sơ hở này hắn không cách nào lợi dụng được, bởi vì hắn gặp phải 4 đối thủ A Cửu có chiến lực ngang nhau, vừa đánh tên này liền sẽ gặp phải công kích đến từ ba tên khác, trừ phi có thể thoáng cái đánh bại cả bốn tên, nhưng điều này là không thể nào thực hiện nổi, thực lực hiện tại của hắn không thể làm được điểm này.
"Xem ra chỉ có dùng chiêu này rồi."
Lục Hổ thân hình lập loè, mỗi một lần lập loè đều hiện ra hơn mười thân ảnh Lục Hổ, sau mấy mươi lần lập loè, số lượng thân ảnh tính ra đã có hàng trăm, từng cái đều trông rất sống động.
"Ảnh Chi Áo Nghĩa sao!?, không đúng, so với Ảnh Chi Áo Nghĩa càng thâm thúy hơi nhiều, đây chính là Âm Chi Áo Nghĩa."
Diệp Trần thoáng cái nhìn ra nội hàm chiêu này của Lục Hổ.
Đối với Âm Chi Áo Nghĩa và Ảnh Chi Áo Nghĩa, trong vũ trụ có Âm Dương, nhân loại cũng có Âm Dương, những thứ do Lục Hổ thi triển ra đều có được trình độ nhất định, các thân ảnh kia có thể nói đều là thật cả, chúng tựa như một mặt khác của Lục Hổ vậy, cho nên chỉ dựa vào nhãn lực thì không cách nào tại trong thời gian ngắn mà có thể xem thấu được cái nào là thực cái nào là giả, trừ phi có được năng lực thiên phú đặc thù, hoặc là đồng dạng tu luyện qua Âm Chi Áo Nghĩa, đương nhiên, khẳng định cũng có những phương pháp khác để phân biệt rõ, thế sự không có thứ gì là tuyệt đối cả.
Có thể nhìn ra được Âm Chi Áo Nghĩa của Lục Hổ vẫn còn chưa được tìm hiểu đến Viên Mãn, đều có chút sơ hở, nhưng đáng tiếc là số lượng thân ảnh được triển khai quá nhiều, nên muốn tìm kiếm được chân thân thì không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển.
Chỉ giữ vững được một lát, A Cửu liền cũng gặp kết cục thất bại.