Trung tâm Cổ Thủy Hồ có một hòn đảo, tên là Bàn Sơn Đảo, trên đảo sinh sống một chi tộc, chính là Khúc gia phát ra nhiệm vụ này, Khúc gia lịch sử lâu đời, ba ngàn năm trước đã sinh sống trên bàn Sơn Đảo, biết rõ Cổ Thủy Hồ yêu thú nhiều, nhưng cũng chưa từng nảy sinh ý nghĩ muốn rời đi, một mực ở lại.
Trên Bàn Sơn Đảo thỉnh thoảng cũng xuất hiện một số thiên tài, không chịu cổ đơn, rời Cổ Thủy Hồ đến những khu vực phồn hoa khác, gây dựng đại danh, nghe nói Phỉ Thúy Cốc có một đệ tử nội môn đến từ Khúc gia Bàn Sơn Đảo.
Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Trần xé tờ đơn nhiệm vụ, rời khỏi Đằng Vân đại điện.
Dưới chân núi, một người một ngựa phóng như bay về hướng Bắc.
...
Tám ngày sau.
Diệp Trần đến gần Cổ Thủy Hồ bao la bát ngát.
Trùng hợp là, trên bờ có một tửu lầu nhỏ rách rưới, bên trên treo một tấm biển viết bốn chữ lớn màu đen.
"Cổ Thủy tửu lầu!"
Xoay người nhảy xuống, Diệp Trần vỗ vỗ đầu ngựa,
- Mất tám ngày mới đến được đây, đợi quay về phải đổi mày thôi, dù sao theo ta cũng là chịu khổ.
Lãng phí thời gian là điều xấu hổ, hắc tông mã trước đây rất lợi hại, nhưng sau này lực bất tòng tâm, một ngày hai ngàn dặm căn bản là chuyện không thể, cho dù chạy cả ngày lẫn đêm, một ngày cũng chỉ được hơn ba ngàn dặm, Diệp Trần dự định khi nào về sẽ kiếm một con bán yêu chi mã Quỹ nhãn ngọc sư tử, một ngày có thể đi ba ngàn ba trăm dặm, cộng thêm chạy cả ngày cả đêm, năm ngàn dặm không thành vấn đề, mấu chốt là, bán yêu chi mã thể lực cường hãn, trong điều kiện không ăn không nghỉ có thể liên tục chạy ba ngày ba đêm, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi mộ đêm, lại mạnh khỏe như thường, căn bản không vần chủ nhân lo lắng.
- Thiếu hiệp, ngài đi Cổ Thủy Hồ phải không! Vào đây nghỉ ngơi trước đã.
Tiểu nhị thấy có khách đến, nhiệt tình mời gọi.
Diệp Trần gật gật đầu,
- Chăm sóc ngựa cho ta.
- Được, mời ngài sang bên này!
Tửu lầu còn rách rưới hơn tưởng tượng, vách tường luông lổ, mặt bàn sần sùi, lồi lõm, đến ghế cũng là đóng lại, có vẻ rất nghèo nàn.
Lựa chọn một chiếc ghế thuận mắt, Diệp Trần ngồi xuống, thuận tiện chọn mấy món nhậu.
Đang ăn, từ bên ngoài tửu lầu truyền đến tiếng vó ngựa.
- Hôm nay vận khí không tệ, lại có khách đến.
Tiểu nhị lập tức có tinh thần.
Chỉ một lúc, một người thanh niên thân khoác lục y bước vào.
Nhìn thấy Diệp Trần, người thanh niên hơi nhíu mày,
- Ngươi là đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, có phải muốn đến Cổ Thủy Hồ Bàn Sơn Đảo không?
- Không sai. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Diệp Trần nhìn ra đối phương là Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc.
- Vậy ngươi không cần đi nữa, chuyện của Khúc gia để cho người Khúc gia giải quyết.
Diệp Trần nhướng mày,
- Ngươi là tử đệ Khúc gia.
- Tử đệ Khúc gia đời một trăm sáu mươi sáu, Khúc Minh.
Thiếu niên lục y ngồi xuống một chiếc bàn đối diện Diệp Trần.
- Xin thứ lỗi, nhiệm vụ đã nhận, ta sẽ làm hết sức.
Diệp Trần không có ý định từ bỏ nhiệm vụ.
Khúc Minh cười lạnh,
- Là ta đang nhắc nhở ngươi, Cổ Thủy Hồ căn bản không có thuyền, từ đây đến Bàn Sơn Đảo có bốn trăm năm mươi dặm đường thủy, chỉ cần một chút không cẩn thận là bị yêu thú kéo xuống nước, chết không toàn thây, kia chính là Cửu Khúc Thập Tam Loan hiểm địa.
- Làm chuyện gì cũng có nguy hiểm, cứ sợ đông sự tây thì sao thành đại sự.
Hai người không hề phát sinh xung đột, dù sao không phải đệ tử Phỉ Thúy Cốc nào cũng cao ngạo đáng ghét.
...
Trên bờ Cổ Thủy Hồ, nước hồ cuồn cuộn, sóng lăn tăn, trời nước một đường.
Khúc Minh liếc nhìn Diệp Trần, từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một khúc gỗ to bằng eo, dài một trượng.
Khúc gỗ bị ném ra xa mười mấy trượng, tạo thành một vệt nước trắng trên mặt hồ, thế đi cực nhanh, nhưng nhanh hơn vẫn là Khúc Minh, không thấy hắn làm động tác gì, xuất phát sau mà đến trước, dẫm lên khúc gỗ vẫn còn chưa chạm xuống mặt nước, nhẹ nhàng đẩy khúc gỗ ra xa, một lúc sau đã biến thành một điểm nhỏ.
- Dùng khúc gỗ làm thuyền.
Diệp Trần gật gật đầu, nhìn bốn xung quanh, rất nhanh phát hiện một khu rừng nhỏ cách đó vài trăm mắt, trong đó có không ít cây lớn cao ba bốn trượng.
Kiếm quang lập lờ, một cây đại thụ ngã xuống.
Diệp Trần sợ trên đường bị yêu thú tập kích, không giữ được khúc gỗ nên chặt thêm mười mấy khúc nữa, khúc nào khúc nấy to như nhau, nặng vài trăm cân.
Đến bên bờ, Diệp Trần học theo Khúc Minh, cũng ném khúc gỗ ra, còn người đứng trên đó.
Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau, Diệp Trần chưa bao giờ thấy tâm hồn thoải mái như vậy, nhất thời cảm thấy trời cao đất rộng, còn mình như một cánh chim, tự do tự tại.
Thế đi của khúc gỗ đã hết, Diệp Trần thôi động chân khí, phất một chưởng về phía sau khúc gỗ, hình thành động lực.
Ào ào ào ào!
Mặc dù vẫn chưa đuổi kịp Khúc Minh, nhưng tốc độ không hề chậm, ngoài ra, đứng trên khúc gỗ ngắm phong cảnh trong hồ cũng không tệ.
Đi hơn mười dặm.
Dưới khúc gỗ, một bóng đen mờ mờ vô thanh vô tức lướt qua.
- Cổ Thủy Hồ quả nhiên nguy cơ trùng trùng.
Diệp Trần nhìn xuống, chỉ nghe thấy tiếng quẫy nước dồn dập cùng những cái bóng dài hình con thoi của đám quái ngư.
Quái ngư dài hơn ba thước, toàn thân đầy những vảy màu xanh đen, vây ngực và bụng rất dài và rộng, hình dạng tựa như cánh chim, vỗ kịch liệt, cực tốc phi hành.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Trên đường phi hành, miệng cá mở rộng, những chiếc gai độc dài hai tấc bắn ra, dày đặc một mảng.
Diệp Trần mặc dù không nhìn ra là giống quái ngư gì, nhưng gai độc thì không thể khinh thường, ai biết liệu nó có thể giết chết một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trong vài giây hay không, đương nhiên, sau khi Toái ngọc cường thân quyết luyện đến đệ tứ quyết, gai độc gần như không thể xuyên thủng phòng ngự của hắn, nhưng Diệp Trần cũng không có ý định đặt mình vào thế bị động.
Khí mang hộ thể vận khởi, gai độc dày đặc bị đánh bay tan tác.
Boang...!
Vân ẩn kiếm xuất vỏ, chớp liền bốn cái trong hư không.
Một khắc sau!
Bốn đường thập tự kiếm quang lao ra, chém đàn quái ngư tan tác, huyết vũ tràn ngập.
Đợt thứ nhất chưa qua, đợt thứ hai đã lại đến.
Sau lưng đột nhiên nổi sóng cồn, bên trong thủy triều, một cái đầu quái xà khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện, yêu khí trùng thiên, tạo thành những vòng xoáy lớn.
Lần này Diệp Trần nhận ra tên quái xà, là tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú Phân thủy mãng, lực lớn vô cùng, có năng lực hô phong hoán vũ, trong cơ thể ngoài yêu khí nội đan ra, còn có khả năng hình thành một viên Phân thủy đơn, võ giả mang trên người, dùng chân khí kích phát, có thể khiến tốc độ lặn tăng lên gấp đôi, là một loại bảo vật kì lạ.
Hí!
Phân thủy mãng há to cái miệng như chậu máu, một đường thủy trụ màu xám trắng bắn ra.
Trên Bàn Sơn Đảo thỉnh thoảng cũng xuất hiện một số thiên tài, không chịu cổ đơn, rời Cổ Thủy Hồ đến những khu vực phồn hoa khác, gây dựng đại danh, nghe nói Phỉ Thúy Cốc có một đệ tử nội môn đến từ Khúc gia Bàn Sơn Đảo.
Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Trần xé tờ đơn nhiệm vụ, rời khỏi Đằng Vân đại điện.
Dưới chân núi, một người một ngựa phóng như bay về hướng Bắc.
...
Tám ngày sau.
Diệp Trần đến gần Cổ Thủy Hồ bao la bát ngát.
Trùng hợp là, trên bờ có một tửu lầu nhỏ rách rưới, bên trên treo một tấm biển viết bốn chữ lớn màu đen.
"Cổ Thủy tửu lầu!"
Xoay người nhảy xuống, Diệp Trần vỗ vỗ đầu ngựa,
- Mất tám ngày mới đến được đây, đợi quay về phải đổi mày thôi, dù sao theo ta cũng là chịu khổ.
Lãng phí thời gian là điều xấu hổ, hắc tông mã trước đây rất lợi hại, nhưng sau này lực bất tòng tâm, một ngày hai ngàn dặm căn bản là chuyện không thể, cho dù chạy cả ngày lẫn đêm, một ngày cũng chỉ được hơn ba ngàn dặm, Diệp Trần dự định khi nào về sẽ kiếm một con bán yêu chi mã Quỹ nhãn ngọc sư tử, một ngày có thể đi ba ngàn ba trăm dặm, cộng thêm chạy cả ngày cả đêm, năm ngàn dặm không thành vấn đề, mấu chốt là, bán yêu chi mã thể lực cường hãn, trong điều kiện không ăn không nghỉ có thể liên tục chạy ba ngày ba đêm, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi mộ đêm, lại mạnh khỏe như thường, căn bản không vần chủ nhân lo lắng.
- Thiếu hiệp, ngài đi Cổ Thủy Hồ phải không! Vào đây nghỉ ngơi trước đã.
Tiểu nhị thấy có khách đến, nhiệt tình mời gọi.
Diệp Trần gật gật đầu,
- Chăm sóc ngựa cho ta.
- Được, mời ngài sang bên này!
Tửu lầu còn rách rưới hơn tưởng tượng, vách tường luông lổ, mặt bàn sần sùi, lồi lõm, đến ghế cũng là đóng lại, có vẻ rất nghèo nàn.
Lựa chọn một chiếc ghế thuận mắt, Diệp Trần ngồi xuống, thuận tiện chọn mấy món nhậu.
Đang ăn, từ bên ngoài tửu lầu truyền đến tiếng vó ngựa.
- Hôm nay vận khí không tệ, lại có khách đến.
Tiểu nhị lập tức có tinh thần.
Chỉ một lúc, một người thanh niên thân khoác lục y bước vào.
Nhìn thấy Diệp Trần, người thanh niên hơi nhíu mày,
- Ngươi là đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, có phải muốn đến Cổ Thủy Hồ Bàn Sơn Đảo không?
- Không sai. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Diệp Trần nhìn ra đối phương là Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc.
- Vậy ngươi không cần đi nữa, chuyện của Khúc gia để cho người Khúc gia giải quyết.
Diệp Trần nhướng mày,
- Ngươi là tử đệ Khúc gia.
- Tử đệ Khúc gia đời một trăm sáu mươi sáu, Khúc Minh.
Thiếu niên lục y ngồi xuống một chiếc bàn đối diện Diệp Trần.
- Xin thứ lỗi, nhiệm vụ đã nhận, ta sẽ làm hết sức.
Diệp Trần không có ý định từ bỏ nhiệm vụ.
Khúc Minh cười lạnh,
- Là ta đang nhắc nhở ngươi, Cổ Thủy Hồ căn bản không có thuyền, từ đây đến Bàn Sơn Đảo có bốn trăm năm mươi dặm đường thủy, chỉ cần một chút không cẩn thận là bị yêu thú kéo xuống nước, chết không toàn thây, kia chính là Cửu Khúc Thập Tam Loan hiểm địa.
- Làm chuyện gì cũng có nguy hiểm, cứ sợ đông sự tây thì sao thành đại sự.
Hai người không hề phát sinh xung đột, dù sao không phải đệ tử Phỉ Thúy Cốc nào cũng cao ngạo đáng ghét.
...
Trên bờ Cổ Thủy Hồ, nước hồ cuồn cuộn, sóng lăn tăn, trời nước một đường.
Khúc Minh liếc nhìn Diệp Trần, từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một khúc gỗ to bằng eo, dài một trượng.
Khúc gỗ bị ném ra xa mười mấy trượng, tạo thành một vệt nước trắng trên mặt hồ, thế đi cực nhanh, nhưng nhanh hơn vẫn là Khúc Minh, không thấy hắn làm động tác gì, xuất phát sau mà đến trước, dẫm lên khúc gỗ vẫn còn chưa chạm xuống mặt nước, nhẹ nhàng đẩy khúc gỗ ra xa, một lúc sau đã biến thành một điểm nhỏ.
- Dùng khúc gỗ làm thuyền.
Diệp Trần gật gật đầu, nhìn bốn xung quanh, rất nhanh phát hiện một khu rừng nhỏ cách đó vài trăm mắt, trong đó có không ít cây lớn cao ba bốn trượng.
Kiếm quang lập lờ, một cây đại thụ ngã xuống.
Diệp Trần sợ trên đường bị yêu thú tập kích, không giữ được khúc gỗ nên chặt thêm mười mấy khúc nữa, khúc nào khúc nấy to như nhau, nặng vài trăm cân.
Đến bên bờ, Diệp Trần học theo Khúc Minh, cũng ném khúc gỗ ra, còn người đứng trên đó.
Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau, Diệp Trần chưa bao giờ thấy tâm hồn thoải mái như vậy, nhất thời cảm thấy trời cao đất rộng, còn mình như một cánh chim, tự do tự tại.
Thế đi của khúc gỗ đã hết, Diệp Trần thôi động chân khí, phất một chưởng về phía sau khúc gỗ, hình thành động lực.
Ào ào ào ào!
Mặc dù vẫn chưa đuổi kịp Khúc Minh, nhưng tốc độ không hề chậm, ngoài ra, đứng trên khúc gỗ ngắm phong cảnh trong hồ cũng không tệ.
Đi hơn mười dặm.
Dưới khúc gỗ, một bóng đen mờ mờ vô thanh vô tức lướt qua.
- Cổ Thủy Hồ quả nhiên nguy cơ trùng trùng.
Diệp Trần nhìn xuống, chỉ nghe thấy tiếng quẫy nước dồn dập cùng những cái bóng dài hình con thoi của đám quái ngư.
Quái ngư dài hơn ba thước, toàn thân đầy những vảy màu xanh đen, vây ngực và bụng rất dài và rộng, hình dạng tựa như cánh chim, vỗ kịch liệt, cực tốc phi hành.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Trên đường phi hành, miệng cá mở rộng, những chiếc gai độc dài hai tấc bắn ra, dày đặc một mảng.
Diệp Trần mặc dù không nhìn ra là giống quái ngư gì, nhưng gai độc thì không thể khinh thường, ai biết liệu nó có thể giết chết một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trong vài giây hay không, đương nhiên, sau khi Toái ngọc cường thân quyết luyện đến đệ tứ quyết, gai độc gần như không thể xuyên thủng phòng ngự của hắn, nhưng Diệp Trần cũng không có ý định đặt mình vào thế bị động.
Khí mang hộ thể vận khởi, gai độc dày đặc bị đánh bay tan tác.
Boang...!
Vân ẩn kiếm xuất vỏ, chớp liền bốn cái trong hư không.
Một khắc sau!
Bốn đường thập tự kiếm quang lao ra, chém đàn quái ngư tan tác, huyết vũ tràn ngập.
Đợt thứ nhất chưa qua, đợt thứ hai đã lại đến.
Sau lưng đột nhiên nổi sóng cồn, bên trong thủy triều, một cái đầu quái xà khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện, yêu khí trùng thiên, tạo thành những vòng xoáy lớn.
Lần này Diệp Trần nhận ra tên quái xà, là tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú Phân thủy mãng, lực lớn vô cùng, có năng lực hô phong hoán vũ, trong cơ thể ngoài yêu khí nội đan ra, còn có khả năng hình thành một viên Phân thủy đơn, võ giả mang trên người, dùng chân khí kích phát, có thể khiến tốc độ lặn tăng lên gấp đôi, là một loại bảo vật kì lạ.
Hí!
Phân thủy mãng há to cái miệng như chậu máu, một đường thủy trụ màu xám trắng bắn ra.