Đao thứ ba. Trước ngực Ưng thiếu xuất hiện một cái động lớn. Đao quang xuyên thủng thân thể hắn.
- Đao pháp thật lợi hại. Đây là đao khách của Chân Linh đại lục?
Lam Sơn Mi nhăn mặt, đồng dạng là đao khách, có hai người khiến cho nàng phải kiêng kỵ. Một là Lôi Linh Vương, một người là Độc Cô Tuyệt. Nếu như nói Lôi Linh Vương có đao pháp mở rộng hướng tới vô địch thì đao pháp của Độc Cô Tuyệt chính là tuyệt vọng.
Trận chiến thứ ba là Tinh Kiếm Hậu và Kỷ Hải Nhược.
- Ra chiêu đi!
Tinh Kiếm Hậu hướng Kỷ Hải Nhược thản nhiên nói.
- Nhanh như vậy đã gặp phải hắn?
Kỷ Hải Nhược cảm thấy bất đắc dĩ, lấy thực lực của nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tinh Kiếm Hậu. Đương nhiên, kêu nàng chịu thua là điều không có khả năng. Ngay cả bại cũng phải tranh tài một hồi.
Oanh!
Hai tay tạo thành hình vòng tròn, trước người Kỷ Hải Nhược xuất hiện một đồng đỉnh chân nguyên thật lớn. Chân nguyên đồng đỉnh này xuất hiện tạo ra thanh thế mênh mông cuồn cuộn. Đây chính là thủ đoạn công kích độc hữu của Đỉnh Vương Môn.
Xuy!
Tinh Kiếm Hậu đứng bất động một chỗ, bảo kiếm trong tay vung lên, một điểm tinh quang xuyên thấu qua Đồng Đỉnh Chân Nguyên, xuyên qua yết hầu của Kỷ Hải Nhược.
Kỷ Hải Nhược bại!
Chênh lệch quá lớn!
- Tinh Kiếm Hậu không hổ là Tinh Kiếm Hậu.
- Hắn chính là đệ nhất kiếm khách trong thanh niên đồng lửa của Chân Linh thế giới.
Kiếm pháp của Tinh Kiếm Hậu đã có rất nhiều người xem qua rồi.
- Kiếm pháp lợi hại, chỉ là rốt cuộc có phải là đệ nhất kiềm khách hay không thì còn quá sớm để quyết định.
Sở Trung Thiên không phục. Nếu như muốn hắn chọn một người là đệ nhất kiếm khách thì chỉ có Diệp Trần.
Tích phân đối chiến tiến hành rất nhiều, sở dĩ nhanh là do tất cả mọi người đều xuất ra một bộ phận đòn xát thủ. Nghĩ nhanh một chút giải quyết trận đấu để người khác không nhìn ra được mánh khóe. Dù sao thì khi thực lực của hai người không cách biệt nhau lắm, đòn sát thủ cuối cùng rất trọng yếu. Kỹ xảo chiến đấu của cá nhân cũng rất trọng yêu, muốn xử lý sự việc một cách công bằng là không có khả năng. Chỉ có thể do cá nhân lựa chọn.
Sinh Mệnh khí tức của Từ Tĩnh rất cao, bài danh đệ nhất, không biết có phải trùng hợp hay không mà đối thủ của nàng là người có Sinh Mệnh khí tức thấp nhất. Kết quả có thể nghĩ.
Tấm bia đá Sinh Tử chợt lóe lên. Diệp Trần và Đoản Kiếm Hầu lên đài.
Nhìn thấy đổi thủ của chính mình là Diệp Trần, Đoản Kiếm Hầu thầm kêu không may. Hắn tình nguyện muốn giao thủ với Diệp Trần muộn một chút. Thực không nghĩ tới lại được gặp hắn ở ngay trận chiến đầu tiên.
- Chỉ cần chống đỡ một chiêu là được.
Đoản Kiếm Hầu cấp cho bản thân một mục tiêu cho trận chiến này.
Chiến đấu bắt đầu.
Xuy!
Chiến đấu kết thúc!
Giữa mi tâm Đoản Kiếm Hầu xuất hiện một lỗ kiếm.
Một trận chiến kết thúc quá nhanh. Nhanh đến nỗi nhiều người còn không có chuẩn bị sẵn sàng. Rất nhiều người muốn được nhìn thấy một hồi quyết đấu đặc sắc không gì so sánh được. Thế nhưng vừa mới lấy lại tinh thần thì trện đấu đã kế thúc. Một điểm dư vị cũng không có.
- Cái gì thế! Đoản Kiếm Hầu cũng không phải dễ dàng bị đánh bại như thế chứ! Tốt xấu gì cũng phải kiên trì được đôi ba chiêu mới phải?
Tốc độ xuất kiếm của Diệp Trần mặc dù nhanh, nhưng đại bộ phận người ở đây cho rằng Đoản Kiếm Hầu sơ ý. Bằng không lấy thực lực của Đoảm Kiếm Hầu là thập kiếm của Thiên Kiếm đại lục, không có khả năng ngay cả một kiếm cũng không tiếp được.
Đoản Kiếm Hầu khóc không ra nước mắt. Sơ ý cái rắm. Hắn thực sự không tiếp nổi một kiếm. Một kiếm này của Diệp Trần không chỉ nhanh hơn nữa lại không có quỹ tích. Chỉnh bản thân hắn muốn chống đỡ cũng không được.
- Mẹ nó! Cuối cùng cũng kết thúc. Tuy rằng có một điểm mất mặt, nhưng những người khác chưa chắc đã sống tốt được. Ta đợi xem bọn hắn bị chê cười như thế nào!
Người tựu là như thế. Chính bản thân mình không được thì cũng hi vọng những người khác không được. Không đoạt được thì đạp đổ, chính là đạo lý này.
- Kiếm thật nhanh!
Người khác không nhìn ra môn đạo, không có nghĩa là Tinh Kiếm Hậu không nhìn ra môn đạo. Trong đám người ở đây, ngoại trừ Đoản Kiếm Hầu ra thì chỉ còn mình hắn có thể hiểu được một kiếm vừa rồi của Diệp Trần có bao nhiêu đáng sợ.
- Có ý tứ! Rốt cuộc cũng có thể tìm được một người để ta đánh một trận đánh kiếm khách thực sự!
Tinh Kiếm Hậu lộ ra bộ dáng tươi cười hiếm có.
Thiên Kiếm đại lục, ngoại trừ Tinh Kiếm Hậu và Kiếm Trận Hâu là hai kiếm khách siêu cường ra thì còn có một thiên tài kiếm khách nữa chính là Tuyết Kiếm Hầu. Bề ngoài của Tuyết Kiếm Hầu cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, cùng với Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt không sai biệt lắm. Tuổi tác thực sự phỏng chừng là trên ba mươi tuổi, tướng mạo hắn cực kỳ thanh tú, giống như một đại nam hài. Chỉ là khi Tuyết Kiếm Hầu lên tràng, có năm người ở Thiên Kiếm đại lục, trong đó có cả Tinh Kiếm Hậu cũng phải biến sắc, hành động cũng phải cận thận. Thực lực của Tuyết Kiếm Hầu cường đại đến mức nào, đám người bọi họ không ai biết. Nhất là có sự tồn tại của Sinh Tử bí cảnh, tu vi cảnh giới của Tuyết Kiếm Hầu sẽ tăng lên rất nhiều, như hổ thêm cánh vậy.
Đối thủ của Tuyết Kiếm Hầu là Lục Thiếu Du, cũng sử dụng kiếm.
Hai người đứng cách xa nhau chừng trăm mét. Lục Thiếu Du một điểm cũng không dám sơ ý. Tuy trên người Tuyết Kiếm Hầu không có tản mát ra bất kỳ kiếm thế nào nhưng thân là một kiếm khách, hắn cảm nhận được thực lực của Tuyết Kiếm Hầu tuyệt đối là thâm bất khả trắc. Cực kỳ đáng sợ, dường như là một hồ nước sâu, nhìn không thấy đáy.
Toàn trường im ắng, hai người cũng không có ai xuất thủ trước.
Thời gian trôi qua khoảng chừng một phần tư chén trà nhỏ, không ít người bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thương!
Lục Thiếu Du xuất kiếm, kiếm vừa ra, trong hư không xuất hiện đầy khí lưu sắc bén. Những khí lưu này lợi hại vô cùng. Không chỗ nào không có, là do kiếm khí ngưng tụ mà thành.
Tuyết Kiếm Hầu mỉm cười, dáng cười vô cùng xán lạn.
Hoa tuyết, đột nhiên không biết từ đâu rơi xuống.
- Đẹp quá!
Kỷ Hải Nhược không nhịn được thầm nghĩ.
Hoa tuyết càng lúc càng lớn, một tia máu loãng bắn ra, nhiễm đỏ cả một bông hoa tuyết lớn, giống như một bức tranh thủy mặc điểm thêm một chút sắc tiên vậy.
Lục Thiếu Du thất bại.
Từ đầu chí cuối, Lục Thiếu Du thủy chung không thể thấy được Tuyết Kiếm Hầu xuất kiếm như thế nào.
- Tuyết chi áo nghĩa, Thủy chi áo nghĩa, cư nhiên đều đạt được tám phần mười cảnh giới.
Diệp Trần hít sâu một hơi, thực lực Tuyết Kiếm Hầu hoàn toàn nằm ngoài sự liệu của hắn.
- Đao pháp thật lợi hại. Đây là đao khách của Chân Linh đại lục?
Lam Sơn Mi nhăn mặt, đồng dạng là đao khách, có hai người khiến cho nàng phải kiêng kỵ. Một là Lôi Linh Vương, một người là Độc Cô Tuyệt. Nếu như nói Lôi Linh Vương có đao pháp mở rộng hướng tới vô địch thì đao pháp của Độc Cô Tuyệt chính là tuyệt vọng.
Trận chiến thứ ba là Tinh Kiếm Hậu và Kỷ Hải Nhược.
- Ra chiêu đi!
Tinh Kiếm Hậu hướng Kỷ Hải Nhược thản nhiên nói.
- Nhanh như vậy đã gặp phải hắn?
Kỷ Hải Nhược cảm thấy bất đắc dĩ, lấy thực lực của nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tinh Kiếm Hậu. Đương nhiên, kêu nàng chịu thua là điều không có khả năng. Ngay cả bại cũng phải tranh tài một hồi.
Oanh!
Hai tay tạo thành hình vòng tròn, trước người Kỷ Hải Nhược xuất hiện một đồng đỉnh chân nguyên thật lớn. Chân nguyên đồng đỉnh này xuất hiện tạo ra thanh thế mênh mông cuồn cuộn. Đây chính là thủ đoạn công kích độc hữu của Đỉnh Vương Môn.
Xuy!
Tinh Kiếm Hậu đứng bất động một chỗ, bảo kiếm trong tay vung lên, một điểm tinh quang xuyên thấu qua Đồng Đỉnh Chân Nguyên, xuyên qua yết hầu của Kỷ Hải Nhược.
Kỷ Hải Nhược bại!
Chênh lệch quá lớn!
- Tinh Kiếm Hậu không hổ là Tinh Kiếm Hậu.
- Hắn chính là đệ nhất kiếm khách trong thanh niên đồng lửa của Chân Linh thế giới.
Kiếm pháp của Tinh Kiếm Hậu đã có rất nhiều người xem qua rồi.
- Kiếm pháp lợi hại, chỉ là rốt cuộc có phải là đệ nhất kiềm khách hay không thì còn quá sớm để quyết định.
Sở Trung Thiên không phục. Nếu như muốn hắn chọn một người là đệ nhất kiếm khách thì chỉ có Diệp Trần.
Tích phân đối chiến tiến hành rất nhiều, sở dĩ nhanh là do tất cả mọi người đều xuất ra một bộ phận đòn xát thủ. Nghĩ nhanh một chút giải quyết trận đấu để người khác không nhìn ra được mánh khóe. Dù sao thì khi thực lực của hai người không cách biệt nhau lắm, đòn sát thủ cuối cùng rất trọng yếu. Kỹ xảo chiến đấu của cá nhân cũng rất trọng yêu, muốn xử lý sự việc một cách công bằng là không có khả năng. Chỉ có thể do cá nhân lựa chọn.
Sinh Mệnh khí tức của Từ Tĩnh rất cao, bài danh đệ nhất, không biết có phải trùng hợp hay không mà đối thủ của nàng là người có Sinh Mệnh khí tức thấp nhất. Kết quả có thể nghĩ.
Tấm bia đá Sinh Tử chợt lóe lên. Diệp Trần và Đoản Kiếm Hầu lên đài.
Nhìn thấy đổi thủ của chính mình là Diệp Trần, Đoản Kiếm Hầu thầm kêu không may. Hắn tình nguyện muốn giao thủ với Diệp Trần muộn một chút. Thực không nghĩ tới lại được gặp hắn ở ngay trận chiến đầu tiên.
- Chỉ cần chống đỡ một chiêu là được.
Đoản Kiếm Hầu cấp cho bản thân một mục tiêu cho trận chiến này.
Chiến đấu bắt đầu.
Xuy!
Chiến đấu kết thúc!
Giữa mi tâm Đoản Kiếm Hầu xuất hiện một lỗ kiếm.
Một trận chiến kết thúc quá nhanh. Nhanh đến nỗi nhiều người còn không có chuẩn bị sẵn sàng. Rất nhiều người muốn được nhìn thấy một hồi quyết đấu đặc sắc không gì so sánh được. Thế nhưng vừa mới lấy lại tinh thần thì trện đấu đã kế thúc. Một điểm dư vị cũng không có.
- Cái gì thế! Đoản Kiếm Hầu cũng không phải dễ dàng bị đánh bại như thế chứ! Tốt xấu gì cũng phải kiên trì được đôi ba chiêu mới phải?
Tốc độ xuất kiếm của Diệp Trần mặc dù nhanh, nhưng đại bộ phận người ở đây cho rằng Đoản Kiếm Hầu sơ ý. Bằng không lấy thực lực của Đoảm Kiếm Hầu là thập kiếm của Thiên Kiếm đại lục, không có khả năng ngay cả một kiếm cũng không tiếp được.
Đoản Kiếm Hầu khóc không ra nước mắt. Sơ ý cái rắm. Hắn thực sự không tiếp nổi một kiếm. Một kiếm này của Diệp Trần không chỉ nhanh hơn nữa lại không có quỹ tích. Chỉnh bản thân hắn muốn chống đỡ cũng không được.
- Mẹ nó! Cuối cùng cũng kết thúc. Tuy rằng có một điểm mất mặt, nhưng những người khác chưa chắc đã sống tốt được. Ta đợi xem bọn hắn bị chê cười như thế nào!
Người tựu là như thế. Chính bản thân mình không được thì cũng hi vọng những người khác không được. Không đoạt được thì đạp đổ, chính là đạo lý này.
- Kiếm thật nhanh!
Người khác không nhìn ra môn đạo, không có nghĩa là Tinh Kiếm Hậu không nhìn ra môn đạo. Trong đám người ở đây, ngoại trừ Đoản Kiếm Hầu ra thì chỉ còn mình hắn có thể hiểu được một kiếm vừa rồi của Diệp Trần có bao nhiêu đáng sợ.
- Có ý tứ! Rốt cuộc cũng có thể tìm được một người để ta đánh một trận đánh kiếm khách thực sự!
Tinh Kiếm Hậu lộ ra bộ dáng tươi cười hiếm có.
Thiên Kiếm đại lục, ngoại trừ Tinh Kiếm Hậu và Kiếm Trận Hâu là hai kiếm khách siêu cường ra thì còn có một thiên tài kiếm khách nữa chính là Tuyết Kiếm Hầu. Bề ngoài của Tuyết Kiếm Hầu cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, cùng với Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt không sai biệt lắm. Tuổi tác thực sự phỏng chừng là trên ba mươi tuổi, tướng mạo hắn cực kỳ thanh tú, giống như một đại nam hài. Chỉ là khi Tuyết Kiếm Hầu lên tràng, có năm người ở Thiên Kiếm đại lục, trong đó có cả Tinh Kiếm Hậu cũng phải biến sắc, hành động cũng phải cận thận. Thực lực của Tuyết Kiếm Hầu cường đại đến mức nào, đám người bọi họ không ai biết. Nhất là có sự tồn tại của Sinh Tử bí cảnh, tu vi cảnh giới của Tuyết Kiếm Hầu sẽ tăng lên rất nhiều, như hổ thêm cánh vậy.
Đối thủ của Tuyết Kiếm Hầu là Lục Thiếu Du, cũng sử dụng kiếm.
Hai người đứng cách xa nhau chừng trăm mét. Lục Thiếu Du một điểm cũng không dám sơ ý. Tuy trên người Tuyết Kiếm Hầu không có tản mát ra bất kỳ kiếm thế nào nhưng thân là một kiếm khách, hắn cảm nhận được thực lực của Tuyết Kiếm Hầu tuyệt đối là thâm bất khả trắc. Cực kỳ đáng sợ, dường như là một hồ nước sâu, nhìn không thấy đáy.
Toàn trường im ắng, hai người cũng không có ai xuất thủ trước.
Thời gian trôi qua khoảng chừng một phần tư chén trà nhỏ, không ít người bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thương!
Lục Thiếu Du xuất kiếm, kiếm vừa ra, trong hư không xuất hiện đầy khí lưu sắc bén. Những khí lưu này lợi hại vô cùng. Không chỗ nào không có, là do kiếm khí ngưng tụ mà thành.
Tuyết Kiếm Hầu mỉm cười, dáng cười vô cùng xán lạn.
Hoa tuyết, đột nhiên không biết từ đâu rơi xuống.
- Đẹp quá!
Kỷ Hải Nhược không nhịn được thầm nghĩ.
Hoa tuyết càng lúc càng lớn, một tia máu loãng bắn ra, nhiễm đỏ cả một bông hoa tuyết lớn, giống như một bức tranh thủy mặc điểm thêm một chút sắc tiên vậy.
Lục Thiếu Du thất bại.
Từ đầu chí cuối, Lục Thiếu Du thủy chung không thể thấy được Tuyết Kiếm Hầu xuất kiếm như thế nào.
- Tuyết chi áo nghĩa, Thủy chi áo nghĩa, cư nhiên đều đạt được tám phần mười cảnh giới.
Diệp Trần hít sâu một hơi, thực lực Tuyết Kiếm Hầu hoàn toàn nằm ngoài sự liệu của hắn.