Quả nhiên, đàn ong kim châm sau lưng dừng lại, mấy con không kịp dừng theo Diệp Trần nhảy xuống nước, rất nhanh phá nước bay lên.
Lượn thêm mấy vòng trên mặt nước, đàn ong kim châm từ bỏ ý định đuổi theo Diệp Trần, quay trở về dược viên.
- Cuối cùng cũng thoát.
Dưới nước, Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm.
Ở dưới nước một lúc, Diệp Trần thấy không còn động tĩnh gì mới ngoi lên, chọn một phương hướng khác, dược viên là không thể đi.
Vòng ngoài Bảo Hà Đảo là linh thực, là quần sơn, đi thêm chút nữa, linh thực ít dần, chí ít cũng không sinh trưởng thành quần thể.
Sưu!
Diệp Trần đến trước một toà bảo điện xanh vàng rực rỡ.
Vào trong bảo điện, Diệp Trần ánh mắt hơi ngưng.
Trong đại sảnh bảo điện, có ba đường nhân ảnh, trong đó là lão giả áo tơi từng chiến với hắn, lúc này, lão giả cũng nhìn thấy hắn, biểu tình như cười như không.
- Tiểu huynh đệ, vẫn khoẻ chứ.
Diệp Trần cười nhạt,
- Trùng hợp quá...
- Trùng hợp thật!
Mỹ phụ áo đỏ bên cạnh lão giả áo tơi cười nói:
- Ngươi không phải là người khiến ngư ông mất mặt chứ!
Lúc nàng nghe lão giả áo tơi kể, nhất thời kinh ngạc, bởi vì theo lão giả áo tơi miêu tả, Diệp Trần chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, hơn hai mươi tuổi mà đã có thực lực đả thương ngư ông, bất luận thế nào, đều khiến người ta động dung.
Diệp Trần quay về phía đại môn bảo điện, sẵn sàng chạy ra bất cứ lúc nào.
Mỹ phụ áo đỏ giơ ngón tay cái,
- Lợi hại, có thể khiến ngư ông chịu thiệt, ngươi là người thứ ba, nhưng luận tuổi tác, ngươi là số một.
- Tiểu huynh đệ, long huyết thảo ngươi vẫn chưa dùng chứ?
Lão giả áo tơi vẫn chưa quên long huyết thảo, hắn dám khẳng định, Diệp Trần vẫn chưa dùng long huyết thảo, bảo vật trên Bảo Hà Đảo rất nhiều, đối phương không thể lãng phí thời gian cho việc luyện hoá long huyết thảo.
Diệp Trần nhướng mày,
- Rồi thì sao mà chưa thì sao?
- Thế này đi, chúng ta làm một giao dịch nhỏ, một gốc cửu khúc nghịch linh thảo cộng thêm một gốc giao long thảo đổi long huyết thảo của ngươi, cửu khúc nghịch linh thảo có thể tăng gia thọ mệnh cho cường giả dưới Sinh Tử Cảnh, tráng đại linh hồn, linh hồn cường đại, đối với võ giả mà nói có tác dụng thế nào, chắc ta không cần phải nói, về phần giao long thảo, công năng tương tự long huyết thảo, chỉ là hiệu quả kém hơn một chút, tuyệt đối không để ngươi thiệt.
- Cửu khúc nghịch linh thảo, giao long thảo!
Diệp Trần có chút giật mình với thu hoạch của lão giả áo tơi, cửu khúc nghịch linh thảo giá trị thế nào hắn đương nhiên biết, năm xưa lạc vào mê vụ cấm vực, hắn từng tìm được hai gốc cửu khúc nghịc linh, uống một gốc, để lại một gốc, đúng là rất tốt cho linh hồn.
- Không đổi!
Diệp Trần ngữ khí kiên định, nếu như hắn không có cửu khúc nghịch linh thảo, có thể sẽ cân nhắc, huồng hồ, giao long thảo kém hơn long huyết thảo không chỉ một chút, hai bên căn bản là hai tầng thứ khác nhau, long huyết thảo là đỉnh tiêm thượng phẩm linh thảo, giao long thảo là trung đẳng thượng phẩm linh thảo mà thôi.
Lão giả áo tơi giật giật da mặt, nói thật, dùng cửu khúc nghịch linh thảo để trao đổi, hắn đã rất đau lòng, nếu không phải thực lực Diệp Trần đủ mạnh, chưa chắc giữ được hắn, thì lão giả áo tơi tuyệt đối không đổi, giết người cướp của là được, nhưng hắn không ngờ, đối phương căn bản không động lòng, tựa hồ cửu khúc linh thảo trong mắt hắn chẳng khác gì một gốc cỏ dại bình thường.
- Không còn cơ hội thương lượng nào nữa sao?
Lão giả áo tơi từ bỏ ý định.
Diệp Trần biểu tình bất biến.
- Hừ, tiểu huynh đệ! Làm người thì nên rộng lượng.
Lúc nói câu này, lão giả áo tơi truyền âm cho mỹ phụ áo đỏ và nam tử trung niên,
- Hai vị, nếu có cơ hội, thì nhờ hai người giúp đỡ, một mình ta không làm được gì tên tiểu tử này, về phần thù lao, sẽ như hai người nói.
- Được!
Nam tử trung niên và mỹ phụ áo đỏ không cò kè mặc cả, họ có thể đến được Bảo Hà Đảo này, là nhờ được đối phương thông báo, hơn nữa bởi vì là nhóm đầu tiên đến đây, nên thu hoạch cũng cao hơn những người khác.
Diệp Trần thấy ba người giao lưu ánh mắt, trong lòng cười lạnh, chỉ cần hắn không phạm sai lầm, dưới tông sư, không ai có thể giữ được hắn, tranh thủ thời gian, Diệp Trần quan sát hoàn cảnh bên trong bảo điện, bảo điện rất lớn, dài rộng đều tính bằng dặm, xung quanh đại điện, sừng sững ba mươi sáu thạch trụ ngân kim sắc, giữa hai thạch trụ lại có một cánh cửa đá, bên trên thạch trụ từ trái qua phải viết các con số một, hai, ba,... bằng chữ cổ, phóng khoáng đại khí.
- Đây hình như là luyện khí điện luyện chế bảo khí?
Diệp Trần nắm bắt được trong hư không khí tức bảo khí thoắt ẩn thoắt hiện, khí tức này không phải do một món bảo khí tán phát mà là rất nhiều loại bảo khí hỗn tạp với nhau hình thành khí tức độc đáo.
Rất rõ ràng, ba người lão giả áo tơi cũng quan sát thấy sự khác biệt này, ánh mắt lập loè, chuyện Diệp Trần tạm thời gác sang một bên, bảo khí quan trọng hơn, nếu lấy được mấy món đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, thu hoạch chẳng kém gì long huyết thảo, huống hồ, một toà luyện khí điện lớn, không thể chỉ có thượng phẩm bảo khí, có lẽ sẽ có bán cực phẩm bảo khí và cực phẩm bảo khí.
- Đi!
Lão giả áo tơi chỉ vào cánh cửa gần nhất, nam tử trung niên và mỹ phụ áo đỏ lựa chọn hai cánh cửa bên cạnh, bỏ lại Diệp Trần ngơ ngác nơi cửa đại điện.
- Vào bảo sơn sao có thể tay không trở về, vừa hay mình còn thiếu một thanh thượng phẩm bảo kiếm.
Diệp Trần một vỏ ba kiếm hợp lại mặc dù cũng là thượng phẩm bảo kiếm, nhưng dùng không được thuận thủ lắm, thiên lôi thiết và nghịch thế thiên lôi thiết đang dần hoàn thiện, hai thanh thượng phẩm bảo kiếm là không thể thiếu.
Sưu!
Diệp Trần chọn cánh cửa số bảy.
Trên bức tường cạnh cửa có khai quan, mở khai quan, cánh cửa nặng nề ầm ầm nâng lên, là miệng cống.
Miệng cống mở được một nửa, một luồng bảo khí nồng đậm tràn ra.
- Ý! Không có bảo khí?
Sau cánh cửa là một luyện khí thất rộng lớn, linh hồn lực quét qua, một món bảo khí cũng không có, nhưng tường của luyện khí thất thì có bảo thực chất tán xuất, Diệp Trần từng nghe nói, nếu bảo khí đủ đậm, có tác dụng rất lớn cho việc bảo dưỡng bảo khó, ví dụ một món trung phẩm bảo khí có thể gìn giữ hàng trăm năm, dưới tác dụng của bảo khí, nói không chừng có thể tồn tại một ngàn năm thậm chí lâu hơn.
- Thu!
Bàn tay phát ra lực hút, Diệp Trần quét hết bảo khí trong luyện khí thất, giữ hết trong một chiếc hạ phẩm linh giới trữ vật, sau này có bảo khí gì, toàn bộ vứt hết vào đó.
- Cái gì? Cũng không có!
Sang luyện khí thất bên cạnh, Diệp Trần cũng không phát hiện ra món bảo khí nào, chỉ có an khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Lượn thêm mấy vòng trên mặt nước, đàn ong kim châm từ bỏ ý định đuổi theo Diệp Trần, quay trở về dược viên.
- Cuối cùng cũng thoát.
Dưới nước, Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm.
Ở dưới nước một lúc, Diệp Trần thấy không còn động tĩnh gì mới ngoi lên, chọn một phương hướng khác, dược viên là không thể đi.
Vòng ngoài Bảo Hà Đảo là linh thực, là quần sơn, đi thêm chút nữa, linh thực ít dần, chí ít cũng không sinh trưởng thành quần thể.
Sưu!
Diệp Trần đến trước một toà bảo điện xanh vàng rực rỡ.
Vào trong bảo điện, Diệp Trần ánh mắt hơi ngưng.
Trong đại sảnh bảo điện, có ba đường nhân ảnh, trong đó là lão giả áo tơi từng chiến với hắn, lúc này, lão giả cũng nhìn thấy hắn, biểu tình như cười như không.
- Tiểu huynh đệ, vẫn khoẻ chứ.
Diệp Trần cười nhạt,
- Trùng hợp quá...
- Trùng hợp thật!
Mỹ phụ áo đỏ bên cạnh lão giả áo tơi cười nói:
- Ngươi không phải là người khiến ngư ông mất mặt chứ!
Lúc nàng nghe lão giả áo tơi kể, nhất thời kinh ngạc, bởi vì theo lão giả áo tơi miêu tả, Diệp Trần chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, hơn hai mươi tuổi mà đã có thực lực đả thương ngư ông, bất luận thế nào, đều khiến người ta động dung.
Diệp Trần quay về phía đại môn bảo điện, sẵn sàng chạy ra bất cứ lúc nào.
Mỹ phụ áo đỏ giơ ngón tay cái,
- Lợi hại, có thể khiến ngư ông chịu thiệt, ngươi là người thứ ba, nhưng luận tuổi tác, ngươi là số một.
- Tiểu huynh đệ, long huyết thảo ngươi vẫn chưa dùng chứ?
Lão giả áo tơi vẫn chưa quên long huyết thảo, hắn dám khẳng định, Diệp Trần vẫn chưa dùng long huyết thảo, bảo vật trên Bảo Hà Đảo rất nhiều, đối phương không thể lãng phí thời gian cho việc luyện hoá long huyết thảo.
Diệp Trần nhướng mày,
- Rồi thì sao mà chưa thì sao?
- Thế này đi, chúng ta làm một giao dịch nhỏ, một gốc cửu khúc nghịch linh thảo cộng thêm một gốc giao long thảo đổi long huyết thảo của ngươi, cửu khúc nghịch linh thảo có thể tăng gia thọ mệnh cho cường giả dưới Sinh Tử Cảnh, tráng đại linh hồn, linh hồn cường đại, đối với võ giả mà nói có tác dụng thế nào, chắc ta không cần phải nói, về phần giao long thảo, công năng tương tự long huyết thảo, chỉ là hiệu quả kém hơn một chút, tuyệt đối không để ngươi thiệt.
- Cửu khúc nghịch linh thảo, giao long thảo!
Diệp Trần có chút giật mình với thu hoạch của lão giả áo tơi, cửu khúc nghịch linh thảo giá trị thế nào hắn đương nhiên biết, năm xưa lạc vào mê vụ cấm vực, hắn từng tìm được hai gốc cửu khúc nghịc linh, uống một gốc, để lại một gốc, đúng là rất tốt cho linh hồn.
- Không đổi!
Diệp Trần ngữ khí kiên định, nếu như hắn không có cửu khúc nghịch linh thảo, có thể sẽ cân nhắc, huồng hồ, giao long thảo kém hơn long huyết thảo không chỉ một chút, hai bên căn bản là hai tầng thứ khác nhau, long huyết thảo là đỉnh tiêm thượng phẩm linh thảo, giao long thảo là trung đẳng thượng phẩm linh thảo mà thôi.
Lão giả áo tơi giật giật da mặt, nói thật, dùng cửu khúc nghịch linh thảo để trao đổi, hắn đã rất đau lòng, nếu không phải thực lực Diệp Trần đủ mạnh, chưa chắc giữ được hắn, thì lão giả áo tơi tuyệt đối không đổi, giết người cướp của là được, nhưng hắn không ngờ, đối phương căn bản không động lòng, tựa hồ cửu khúc linh thảo trong mắt hắn chẳng khác gì một gốc cỏ dại bình thường.
- Không còn cơ hội thương lượng nào nữa sao?
Lão giả áo tơi từ bỏ ý định.
Diệp Trần biểu tình bất biến.
- Hừ, tiểu huynh đệ! Làm người thì nên rộng lượng.
Lúc nói câu này, lão giả áo tơi truyền âm cho mỹ phụ áo đỏ và nam tử trung niên,
- Hai vị, nếu có cơ hội, thì nhờ hai người giúp đỡ, một mình ta không làm được gì tên tiểu tử này, về phần thù lao, sẽ như hai người nói.
- Được!
Nam tử trung niên và mỹ phụ áo đỏ không cò kè mặc cả, họ có thể đến được Bảo Hà Đảo này, là nhờ được đối phương thông báo, hơn nữa bởi vì là nhóm đầu tiên đến đây, nên thu hoạch cũng cao hơn những người khác.
Diệp Trần thấy ba người giao lưu ánh mắt, trong lòng cười lạnh, chỉ cần hắn không phạm sai lầm, dưới tông sư, không ai có thể giữ được hắn, tranh thủ thời gian, Diệp Trần quan sát hoàn cảnh bên trong bảo điện, bảo điện rất lớn, dài rộng đều tính bằng dặm, xung quanh đại điện, sừng sững ba mươi sáu thạch trụ ngân kim sắc, giữa hai thạch trụ lại có một cánh cửa đá, bên trên thạch trụ từ trái qua phải viết các con số một, hai, ba,... bằng chữ cổ, phóng khoáng đại khí.
- Đây hình như là luyện khí điện luyện chế bảo khí?
Diệp Trần nắm bắt được trong hư không khí tức bảo khí thoắt ẩn thoắt hiện, khí tức này không phải do một món bảo khí tán phát mà là rất nhiều loại bảo khí hỗn tạp với nhau hình thành khí tức độc đáo.
Rất rõ ràng, ba người lão giả áo tơi cũng quan sát thấy sự khác biệt này, ánh mắt lập loè, chuyện Diệp Trần tạm thời gác sang một bên, bảo khí quan trọng hơn, nếu lấy được mấy món đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, thu hoạch chẳng kém gì long huyết thảo, huống hồ, một toà luyện khí điện lớn, không thể chỉ có thượng phẩm bảo khí, có lẽ sẽ có bán cực phẩm bảo khí và cực phẩm bảo khí.
- Đi!
Lão giả áo tơi chỉ vào cánh cửa gần nhất, nam tử trung niên và mỹ phụ áo đỏ lựa chọn hai cánh cửa bên cạnh, bỏ lại Diệp Trần ngơ ngác nơi cửa đại điện.
- Vào bảo sơn sao có thể tay không trở về, vừa hay mình còn thiếu một thanh thượng phẩm bảo kiếm.
Diệp Trần một vỏ ba kiếm hợp lại mặc dù cũng là thượng phẩm bảo kiếm, nhưng dùng không được thuận thủ lắm, thiên lôi thiết và nghịch thế thiên lôi thiết đang dần hoàn thiện, hai thanh thượng phẩm bảo kiếm là không thể thiếu.
Sưu!
Diệp Trần chọn cánh cửa số bảy.
Trên bức tường cạnh cửa có khai quan, mở khai quan, cánh cửa nặng nề ầm ầm nâng lên, là miệng cống.
Miệng cống mở được một nửa, một luồng bảo khí nồng đậm tràn ra.
- Ý! Không có bảo khí?
Sau cánh cửa là một luyện khí thất rộng lớn, linh hồn lực quét qua, một món bảo khí cũng không có, nhưng tường của luyện khí thất thì có bảo thực chất tán xuất, Diệp Trần từng nghe nói, nếu bảo khí đủ đậm, có tác dụng rất lớn cho việc bảo dưỡng bảo khó, ví dụ một món trung phẩm bảo khí có thể gìn giữ hàng trăm năm, dưới tác dụng của bảo khí, nói không chừng có thể tồn tại một ngàn năm thậm chí lâu hơn.
- Thu!
Bàn tay phát ra lực hút, Diệp Trần quét hết bảo khí trong luyện khí thất, giữ hết trong một chiếc hạ phẩm linh giới trữ vật, sau này có bảo khí gì, toàn bộ vứt hết vào đó.
- Cái gì? Cũng không có!
Sang luyện khí thất bên cạnh, Diệp Trần cũng không phát hiện ra món bảo khí nào, chỉ có an khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.