Đinh đinh đang đang!
Cùng người thứ tư giao thủ năm hiệp, một kiếm của Diệp Trần kích đoạn vũ khí của đối phương, mũi kiếm để trên yết hầu hắn.
- Hắn là quái vật sao? Bốn trận toàn thắng, không chút khó khăn.
- Xác thực rất đáng sợ để lòng ta sợ hãi.
Mọi người bắt đầu nghị luận.
Nhưng vào lúc này, tiếng cửa phòng Huyễn Nguyệt công tử mở ra truyền đến.
- Huyễn Nguyệt công tử lên đài, không biết hắn có thể chiến thắng Diệp Trần không?
Bá!
Giống như trăng trong nước. Thân hình Huyễn Nguyệt công tử chợt lóe, không khí rung động, trong vô thanh vô tức đi tới trên lôi đài.
- Nếu như ngươi chỉ có như thế, ở trên tay ta một chút hi vọng thắng lợi cũng không có, không biết người thua trên tay ta, còn có thể bảo trì tư thái thản nhiên như vậy.
Huyễn Nguyệt công tử không phải Phượng Yên Nhu, hắn không có Băng Tuyết Kiếm Vực, đã có thể cùng Băng Tuyết Kiếm Vực chống lại. Theo hắn thấy, đối phó Diệp Trần chỉ dựa vào phòng ngự là không được, do đó cùng hắn tương đương Phượng Yên Nhu bại, chiêu thức của hắn ở chữ huyễn, càng thêm hay thay đổi.
- Mạnh miệng ai cũng nói được, nhưng làm được lại không có mấy người, nhiều lời vô ích, trước tiếp một chiêu
Thân hình lăng không phiêu khởi, Huyễn Nguyệt công tử phách một chưởng phách về phía Diệp Trần, chưởng phong tàn sát bừa bãi, không khí đứt gãy, kình lực như trăng tàn hư thực, trải rộng tứ phương.
- Kháo, con mắt cũng bị hoa lên.
- Rốt cuộc đâu mới là lực sát thương chân chính?
- Huyễn Nguyệt công tử không hổ là Huyễn Nguyệt công tử, người bình thường cùng hắn chiến đấu, thập thành thực lực phỏng chừng ngay cả tám thành cũng không phát ra được.
Hành gia vừa ra tay liền biết, chăm chú Huyễn Nguyệt công tử, tất cả mọi người chưa từng gặp qua, thắng liên tiếp sáu mươi trận đến thắng liên tiếp bảy mươi trận, Huyễn Nguyệt công tử nhìn như toàn lực ứng phó, nhưng có sai khác, tỷ như trận đầu, Huyễn Nguyệt công tử căn bản không cần toàn lực ứng phó, có thể đánh bại đối thủ. Trận thứ hai, cũng không cần toàn lực ứng phó, trận thứ ba, chân nguyên của hắn tiêu hao rất nhiều, cho dù toàn lực ứng phó, cũng không phải dưới trạng thái bình thường toàn lực ứng phó, mà giờ khắc này, Huyễn Nguyệt công tử lại đang ở trạng thái đỉnh phong, chân nguyên cùng với tinh khí thần đều thập phần sung túc, cùng hắn chiến đấu vào lúc này, khó khăn có thể nghĩ được.
- Không cần suy đoán chiêu thức của ngươi, hẳn là ngươi tới đề phòng kiếm chiêu của ta.
Diệp Trần tâm như gương sáng, không nhiễm hạt bụi nhỏ. Hắn biết rõ, nếu là hắn cùng khán khách trên thính phòng giống nhau, chấp nhất với thấy chiêu đối chiêu, vậy thì rơi hạ thành, bằng bị đối phương dắt mũi, cường giả chân chính là muốn để cho người khác đi theo tiết tấu của hắn. Hắn muốn công thì công, muốn thế nào thì thế ý, không phải ta tới đề phòng ngươi, mà là ngươi tới đề phòng ta.
Kiếm khí xé rách trời cao, người theo kiếm đi, Diệp Trần trực tiếp phá vỡ chưởng phong, tại giữa không trung họa xuất một đạo hồ quang che lấp nửa lôi đài.
- Ân!
Trong mắt Huyễn Nguyệt công tử hiện lên kinh ngạc, tuy hắn nói cực lực hạ thấp Diệp Trần, nhưng khi hành động, lại liệt đối phương vào kình địch cường đại, một chiêu Thủy Nguyệt Chưởng này, chính là dùng để thử Diệp Trần. Trong dò xét, không thiếu công kích, ai ngờ, Diệp Trần không quan tâm, lấy tiết tấu của bản thân làm bắt đầu, phát sau mà đến trước, chiếm trước chủ động, cùng phong cách trước đó tuyệt nhiên tương phản.
- Không có đặc điểm, không có phong cách sao? Bất quá huyễn đạo của ta, bao gồm cả quỷ đạo.
Huyễn Nguyệt công tử cười lạnh, cổ tay nhanh chóng run rẩy, chưởng lực dâng trào, cũng không có ý muốn thay đổi chiến thuật.
Tích tích ba ba!
Thanh âm kình khí bạo liệt liên miên không dứt, trong chớp mắt hai người giao thủ mấy mươi lần, mấy mươi lần này chỉ thuộc về một chiêu mà thôi.
- Quỷ Thứ!
Đột ngột -
Trong ống tay áo Huyễn Nguyệt công tử chui ra cây đũa sắt, thiết thứ như cực quang, chớp mắt một cái bắn ra khí tràng xuyên thủng giữa hai người.
Thủy Nguyệt Chưởng là võ ngoài của chiêu thức, Quỷ Thứ mới là sát khí giấu diếm, hạng người tầm thường sẽ bị ngã xuống dưới một thứ này.
- Kiếm đạo của ta, chỉ quan tâm kết quả, tất cả quá trình chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, mây bay trên trời.
Diệp Trần không có bị mê hoặc, một kiếm trảm toái thiết thứ, thuận thế công thẳng tới. Tựa như tất cả đều không có ảnh hưởng đối với hắn, có lẽ nói, hắn chưa bao giờ lưu ý đối phương thi triển ra thủ đoạn gì, với hắn mà nói, tất cả thủ đoạn đều không trọng yếu, trọng yếu là kết quả.
- Cái gì?
Huyễn Nguyệt công tử lộ ra vẻ kinh hãi, thân hình vừa chuyển, tựa như lưu quang kinh qua chiết xạ, trong nháy mắt rời khỏi chỗ, lệch khỏi quỹ đạo công kích của Diệp Trần.
- Ta nói rồi, vô dụng.
Thần sắc Diệp Trần lạnh lùng, trong quá trình di động nhanh chóng, xoay người, huy kiếm, kiếm khí xé rách hư không.
- Ghê tởm, Hoa Hoa Nguyệt Nguyệt Chiết Tâm Chưởng!
Tay trái tay phải chồng lên nhau, Huyễn Nguyệt công tử một chưởng đặt trong hư không.
Oanh!
Phảng phất như quả bom bị giật kíp nổ, cả lôi đài bị tung ra, từng khối kim loại bắng tung tóe.
- Cái này con mẹ nó là cái cấp bậc chiến đấu gì? Quá kinh tâm động phách.
- Nếu như ta đi tới, một chiêu, không, nửa chiêu đều tiếp không được, trong nháy mắt chết thảm, trừ chênh lệch trên thực lực, chênh lệch trên kỹ thuật lớn hơn nữa, bọn họ cách chúng ta quá xa.
- Đáng sợ thiếu niên một đời, sớm nghe nói hôm nay thiên tài xuất hiện lớp lớp, không chỉ có Nam Phương Vực Quần, tam đại Vực Quần khác cũng như vậy, nhất là trung ương chi vực Thiên Vũ Vực, có người nói sinh ra hai yêu nghiệt không kém Huyền Hậu. Trước đây ta còn chưa tin, thiên tài xuất hiện lớp lớp sao có thể dễ dàng như vậy, tự Thượng Cổ đến bây giờ, bất quá xuất hiện vài lần mà thôi. Hiện tại ta tin tưởng, chỉ là Lam Sơn Đảo đã có chiến đấu đáng sợ như vậy, cả Chân Linh Đại Lục còn phải nghĩ sao?
- Ngươi nghe ai nói?
- Ta đi khắp Nam Phương Vực Quần, rất nhiều người đều đang nói.
- Cái kia thật là không được, lẽ nào niên đại này thực sự là thiên tài xuất hiện lớp lớp.
Trên thính phòng, mọi người nín thở, mắt không nháy, thực sự không chịu được nữa, mới ho khan kịch liệt vài cái.
- Thanh Liên Phát Nha, gặp mạnh cành mạnh.
Biến mất trên lôi đài, hai người chiến đấu trở nên gay cấn, đương nhiên, Diệp Trần áp chế thực lực của chính mình. Chiến thắng đối phương, trường kiếm xẹt qua, hư không khắp nơi trên đất sinh liên, sát khí giấu diếm, kiếm khí thổi qua, nền lôi đài bị xé rách một khối.
Tóc dài trên trán Huyễn Nguyệt công tử và y phục trên người mất đi một mảnh, hai mắt hắn lạnh lùng, chân nguyên cổ động, lấy tự thân chân nguyên trấn áp không khí quanh mình, nắm thực lực thuộc về chính mình trong tay. Cùng lĩnh vực kiếm chiêu của Diệp Trần chống lại, lập tức, một chưởng lực như huyễn ảnh dâng lên, mạnh mẽ phát ra.
Hắn đánh một trận đỉnh phong, một trận chiến này, vì Diệp Trần dựng lên, cũng muốn kết thúc hắn.
Thắng, hắn có thể nâng cao một bước, cùng thiên tài trên đỉnh kim tự tháp tranh phong. Thua, một đoạn thời gian tới, tất nhiên sẽ yên lặng.
- Diệp Trần, một trận chiến này, ngươi phải thua không thể nghi ngờ.
Huyễn Nguyệt công tử rống to hơn.
Diệp Trần chẳng quan tâm, hắn cước đạp Kiếm Bộ, đúng, là Kiếm Bộ, Kiếm Bộ thuộc về tam đại kiếm đạo của Diệp Trần. Các lĩnh ngộ của hắn chia ra, ba phần hợp nhất, thành quả dẫn đầu là Kiếm Bộ, Kiếm Bộ tức là chiến đấu chi bộ, một bước bước ra, không khí bốn phía băng liệt, diễn hóa thành phong mang như kiếm khí, tựa như tên trên dây, vận sức chờ phát động.
Dùng Kiếm Bộ đối phó Huyễn Nguyệt công tử, ít nhiều có chút đại tài tiểu dụng ( dùng dao mổ trâu đi mở gà). Nhưng không trải qua chiến đấu tôi luyện, Kiếm Bộ liền mất đi ý nghĩa, huyễn đạo của đối phương xác thực so với đối thủ khó chơi, nhưng chính vì vậy, mới đủ tư cách là đá mài kiếm.
Kiếm Bộ vừa ra, khí tràng do Huyễn Nguyệt công tử tạo ra liền bị tứ phân ngũ liệt, thiên sang bách khổng. Tâm thần của Huyễn Nguyệt công cũng theo một kích này, lung lay sắp đổ.
Xé rách không khí, trong nháy mắt Diệp Trần xuất hiện tại trước mặt Huyễn Nguyệt công tử, trường kiếm huy tới.
- Hoa trong gương, trăng trong nước!
Huyễn Nguyệt công tử mạnh mẽ quát một tiếng, thân thể tứ phân ngũ liệt tựa như trăng trong nước, nhất xúc tưc toái, không ở trên lĩnh vực.
- Thanh Liên Hóa Khí!
Bên ngoài cơ thể Diệp Trần ngưng kết ra từng đóa Thanh Liên thật lớn, để hắn bao vây ở trung tâm. Thanh Liên trán phóng, kiếm khí quét ngang bát phương, trên trời dưới đất, không đâu không nằm trong phạm vi đả kích.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Thân ảnh Huyễn Nguyệt công tử lóe ra bất định, mỗi một địa phương xuất hiện, đều trong nháy mắt thay đổi, sợ bị kiếm khí xuyên thủng, trong lúc nhất thời chật vật bất kham, y phục rách nát, từng tia tiên huyết phun ra.
- Hoa trong gương, trăng trong nước, chân thực nhất kích!
Hoa trong gương, trăng trong nước chính là đê giai áo nghĩa võ học của Huyễn Nguyệt các. Trong hư có thực, trong thực có hư, không có hoa và nguyệt chân thực, tát cả đều là căn cứ trên chân thực diễn hóa ra, trống rỗng sinh ra, đó là cảnh giới Sinh Tử Cảnh Vương giả đều chạm không tới.
Một kích này là một kích mạnh nhất của Huyễn Nguyệt công tử.
- Kiếm đạo của ta, trong một kích này.
Kiếm Bộ thi triển, Diệp Trần lăng không phi độ, trong hư không tạo ra một vết kiếm rõ ràng, vết kiếm chưa từng có từ trước đến nay, phối hợp trường kiếm trong tay Diệp Trần, hình thành một cổ thế sắc bén đến mức tận cùng, ánh trăng bị cắn nát. Diệp Trần không thèm để ý, mục tiêu của hắn chỉ có một. Đó là Huyễn Nguyệt công tử bị vây trong hư và thực.
Phốc xuy!
Tiên huyết phun tung toé, tựa như câu liêm, Diệp Trần từ bên cạnh Huyễn Nguyệt công tử sát tới, rơi xuống hậu phương, chợt thu kiếm vào vỏ.
Huyễn Nguyệt công tử mồ hôi nhễ nhại, tóc tai, quần áo ướt sũng, tâm thần của hắn đã để cả trên vết thương cùng với bị Diệp Trần đánh bại. Trong khoảng thời gian ngắn, trạng thái trượt xuống hạ phong, có thể với hắn mà nói là một thời gian tới, không còn là tuyệt đỉnh thiên tài nữa, hắn đã bị đấu loại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thiên tài cạnh tranh cho tới bây giờ tàn khốc như vậy.
Bởi vì thiên tài không cho phép thể xác và tinh thần cùng nhau thất bại.
- Huyễn Nguyệt công tử cũng đỡ không được hắn? Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong phòng quý khách, các vị cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn Lam Sơn quốc hai mặt nhìn nhau.
- Thành tựu kiếm đạo của hắn không thể tưởng tượng nổi, Phượng Yên Nhu thua ở trên tay hắn, Huyễn Nguyệt công tử cũng thua ở trên tay hắn, trong một ngày, hai đại thiên tài đều bại, hậu sinh khả uý.
- Lẽ nào chúng ta sẽ không thể ngăn cản hắn thắng liên tiếp bảy mươi trận?
- Còn năm trận đấu nữa, ít nhiều sẽ có chỗ tiêu hao, ta lại không tin hắn có thể toàn thắng mười trận.
Trong một gian phòng khách quý khác, Phượng Yên Nhu thấp giọng nói:
- Huyễn Nguyệt công tử huyễn đạo cũng bị phá, kiếm đạo của ta gặp phải kiếm đạo của hắn, thua thảm bại. Nam Trác Vực mấy trăm năm trầm luân, đổi lấy huy hoàng hôm nay, cho hắn thời gian, một mình hắn đủ để khiêu chiến thiên hạ thiên tài.
- Phượng sư tỷ, ngươi đang nói cái gì?
Thanh Trúc lấy lại tinh thần, chớp con mắt.
Phượng Yên Nhu nói:
- Hiện tại là niên đại thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngươi mau nỗ lực cho tốt, trừ phi ngươi sau đó trực tiếp sống chết lập gia đình, không hỏi thế sự.
- Ta mới không muốn lập gia đình sớm như vậy, ta muốn tại Chân Linh Đại Lục sấm xuất danh đường.
Thanh Trúc hừ lạnh.
- Vậy ngươi còn kém xa, đại sư huynh vài năm ra ngoài một lần, sau khi trở về vẫn bế quan, ngươi biết vì sao, bên ngoài thiên tài so với chúng ta tưởng tượng nhiều lắm, trung ương chi vực Thiên Vũ Vực càng là thánh địa thiên tài, đi vào trong đó, chúng ta chẳng là cái gì cả.
Lên đài khiêu chiến là một thiếu phụ xinh đẹp, cường giả Tinh Cực Cảnh thọ mệnh gấp hai thường nhân, nhìn qua là thiếu phụ, tuổi thực còn muốn gấp đôi. Nói không chừng đã sáu, bảy mươi tuổi, chỉ là bảo dưỡng tốt mà thôi.
- Tiểu huynh đệ, tỷ tỷ rất là bội phục đối với ngươi, cần phải thủ hạ lưu tình a!
Thiếu phụ xinh đẹp liếc mắt đẹp với Diệp Trần.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên.
- Uống!
Nhưng vào lúc này, thân hình thiếu phụ xinh đẹp lóe ra, ống tay áo phồng lên, một cây trường tiên đầy gai xương đánh ra, muốn cuốn lấy Diệp Trần. Cho tới bây giờ còn chưa cso ai công kích đến Diệp Trần, trải qua nghiên cứu, mọi người nhất trí cho rằng Diệp Trần phòng ngự là hạng kém, xác thực, bọn họ sai rồi. So sánh với công kích và tốc độ, phòng ngự của Diệp Trần không thể nghi ngờ yếu hơn nhiều, hơn nữa, trên lôi đài không được vận dụng bảo khí, có thể khiến phòng ngự của hắn tiếp tục giảm xuống một tầng. Bất quá phòng ngự chỉ là tương đối yếu, chớ quên, Diệp Trần đã tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết đến đệ thập tam trọng đỉnh phong, dù cho tu vi không có đạt được Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, số lượng và chất lượng chân nguyên đều vượt lên trước tuyệt đại bộ phân cường giả đồng cấp.
Diệp Trần không cần phải tự cao tự đại, lấy phòng ngự đi chống đỡ thiếu phụ xinh đẹp công kích. Hắn nhìn ra được chiêu này của thiếu phụ xinh đẹp là lấy quấn làm trọng, sau đó dùng sức kéo, trường tiên oách động, gai xương trên đó vô cùng kinh khủng, lại phối hợp với võ học thiếu phụ xinh đẹp tu luyện, đủ để phá vỡ phòng ngự của hầu hết người. Phòng ngự vừa vỡ, người bên trong dù không bị giết, cũng chỉ là giãy dụa, trường tiên càng cuốn chặt lấy, gai xương tuyệt đối có thể quấn chết hắn.
Cùng người thứ tư giao thủ năm hiệp, một kiếm của Diệp Trần kích đoạn vũ khí của đối phương, mũi kiếm để trên yết hầu hắn.
- Hắn là quái vật sao? Bốn trận toàn thắng, không chút khó khăn.
- Xác thực rất đáng sợ để lòng ta sợ hãi.
Mọi người bắt đầu nghị luận.
Nhưng vào lúc này, tiếng cửa phòng Huyễn Nguyệt công tử mở ra truyền đến.
- Huyễn Nguyệt công tử lên đài, không biết hắn có thể chiến thắng Diệp Trần không?
Bá!
Giống như trăng trong nước. Thân hình Huyễn Nguyệt công tử chợt lóe, không khí rung động, trong vô thanh vô tức đi tới trên lôi đài.
- Nếu như ngươi chỉ có như thế, ở trên tay ta một chút hi vọng thắng lợi cũng không có, không biết người thua trên tay ta, còn có thể bảo trì tư thái thản nhiên như vậy.
Huyễn Nguyệt công tử không phải Phượng Yên Nhu, hắn không có Băng Tuyết Kiếm Vực, đã có thể cùng Băng Tuyết Kiếm Vực chống lại. Theo hắn thấy, đối phó Diệp Trần chỉ dựa vào phòng ngự là không được, do đó cùng hắn tương đương Phượng Yên Nhu bại, chiêu thức của hắn ở chữ huyễn, càng thêm hay thay đổi.
- Mạnh miệng ai cũng nói được, nhưng làm được lại không có mấy người, nhiều lời vô ích, trước tiếp một chiêu
Thân hình lăng không phiêu khởi, Huyễn Nguyệt công tử phách một chưởng phách về phía Diệp Trần, chưởng phong tàn sát bừa bãi, không khí đứt gãy, kình lực như trăng tàn hư thực, trải rộng tứ phương.
- Kháo, con mắt cũng bị hoa lên.
- Rốt cuộc đâu mới là lực sát thương chân chính?
- Huyễn Nguyệt công tử không hổ là Huyễn Nguyệt công tử, người bình thường cùng hắn chiến đấu, thập thành thực lực phỏng chừng ngay cả tám thành cũng không phát ra được.
Hành gia vừa ra tay liền biết, chăm chú Huyễn Nguyệt công tử, tất cả mọi người chưa từng gặp qua, thắng liên tiếp sáu mươi trận đến thắng liên tiếp bảy mươi trận, Huyễn Nguyệt công tử nhìn như toàn lực ứng phó, nhưng có sai khác, tỷ như trận đầu, Huyễn Nguyệt công tử căn bản không cần toàn lực ứng phó, có thể đánh bại đối thủ. Trận thứ hai, cũng không cần toàn lực ứng phó, trận thứ ba, chân nguyên của hắn tiêu hao rất nhiều, cho dù toàn lực ứng phó, cũng không phải dưới trạng thái bình thường toàn lực ứng phó, mà giờ khắc này, Huyễn Nguyệt công tử lại đang ở trạng thái đỉnh phong, chân nguyên cùng với tinh khí thần đều thập phần sung túc, cùng hắn chiến đấu vào lúc này, khó khăn có thể nghĩ được.
- Không cần suy đoán chiêu thức của ngươi, hẳn là ngươi tới đề phòng kiếm chiêu của ta.
Diệp Trần tâm như gương sáng, không nhiễm hạt bụi nhỏ. Hắn biết rõ, nếu là hắn cùng khán khách trên thính phòng giống nhau, chấp nhất với thấy chiêu đối chiêu, vậy thì rơi hạ thành, bằng bị đối phương dắt mũi, cường giả chân chính là muốn để cho người khác đi theo tiết tấu của hắn. Hắn muốn công thì công, muốn thế nào thì thế ý, không phải ta tới đề phòng ngươi, mà là ngươi tới đề phòng ta.
Kiếm khí xé rách trời cao, người theo kiếm đi, Diệp Trần trực tiếp phá vỡ chưởng phong, tại giữa không trung họa xuất một đạo hồ quang che lấp nửa lôi đài.
- Ân!
Trong mắt Huyễn Nguyệt công tử hiện lên kinh ngạc, tuy hắn nói cực lực hạ thấp Diệp Trần, nhưng khi hành động, lại liệt đối phương vào kình địch cường đại, một chiêu Thủy Nguyệt Chưởng này, chính là dùng để thử Diệp Trần. Trong dò xét, không thiếu công kích, ai ngờ, Diệp Trần không quan tâm, lấy tiết tấu của bản thân làm bắt đầu, phát sau mà đến trước, chiếm trước chủ động, cùng phong cách trước đó tuyệt nhiên tương phản.
- Không có đặc điểm, không có phong cách sao? Bất quá huyễn đạo của ta, bao gồm cả quỷ đạo.
Huyễn Nguyệt công tử cười lạnh, cổ tay nhanh chóng run rẩy, chưởng lực dâng trào, cũng không có ý muốn thay đổi chiến thuật.
Tích tích ba ba!
Thanh âm kình khí bạo liệt liên miên không dứt, trong chớp mắt hai người giao thủ mấy mươi lần, mấy mươi lần này chỉ thuộc về một chiêu mà thôi.
- Quỷ Thứ!
Đột ngột -
Trong ống tay áo Huyễn Nguyệt công tử chui ra cây đũa sắt, thiết thứ như cực quang, chớp mắt một cái bắn ra khí tràng xuyên thủng giữa hai người.
Thủy Nguyệt Chưởng là võ ngoài của chiêu thức, Quỷ Thứ mới là sát khí giấu diếm, hạng người tầm thường sẽ bị ngã xuống dưới một thứ này.
- Kiếm đạo của ta, chỉ quan tâm kết quả, tất cả quá trình chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, mây bay trên trời.
Diệp Trần không có bị mê hoặc, một kiếm trảm toái thiết thứ, thuận thế công thẳng tới. Tựa như tất cả đều không có ảnh hưởng đối với hắn, có lẽ nói, hắn chưa bao giờ lưu ý đối phương thi triển ra thủ đoạn gì, với hắn mà nói, tất cả thủ đoạn đều không trọng yếu, trọng yếu là kết quả.
- Cái gì?
Huyễn Nguyệt công tử lộ ra vẻ kinh hãi, thân hình vừa chuyển, tựa như lưu quang kinh qua chiết xạ, trong nháy mắt rời khỏi chỗ, lệch khỏi quỹ đạo công kích của Diệp Trần.
- Ta nói rồi, vô dụng.
Thần sắc Diệp Trần lạnh lùng, trong quá trình di động nhanh chóng, xoay người, huy kiếm, kiếm khí xé rách hư không.
- Ghê tởm, Hoa Hoa Nguyệt Nguyệt Chiết Tâm Chưởng!
Tay trái tay phải chồng lên nhau, Huyễn Nguyệt công tử một chưởng đặt trong hư không.
Oanh!
Phảng phất như quả bom bị giật kíp nổ, cả lôi đài bị tung ra, từng khối kim loại bắng tung tóe.
- Cái này con mẹ nó là cái cấp bậc chiến đấu gì? Quá kinh tâm động phách.
- Nếu như ta đi tới, một chiêu, không, nửa chiêu đều tiếp không được, trong nháy mắt chết thảm, trừ chênh lệch trên thực lực, chênh lệch trên kỹ thuật lớn hơn nữa, bọn họ cách chúng ta quá xa.
- Đáng sợ thiếu niên một đời, sớm nghe nói hôm nay thiên tài xuất hiện lớp lớp, không chỉ có Nam Phương Vực Quần, tam đại Vực Quần khác cũng như vậy, nhất là trung ương chi vực Thiên Vũ Vực, có người nói sinh ra hai yêu nghiệt không kém Huyền Hậu. Trước đây ta còn chưa tin, thiên tài xuất hiện lớp lớp sao có thể dễ dàng như vậy, tự Thượng Cổ đến bây giờ, bất quá xuất hiện vài lần mà thôi. Hiện tại ta tin tưởng, chỉ là Lam Sơn Đảo đã có chiến đấu đáng sợ như vậy, cả Chân Linh Đại Lục còn phải nghĩ sao?
- Ngươi nghe ai nói?
- Ta đi khắp Nam Phương Vực Quần, rất nhiều người đều đang nói.
- Cái kia thật là không được, lẽ nào niên đại này thực sự là thiên tài xuất hiện lớp lớp.
Trên thính phòng, mọi người nín thở, mắt không nháy, thực sự không chịu được nữa, mới ho khan kịch liệt vài cái.
- Thanh Liên Phát Nha, gặp mạnh cành mạnh.
Biến mất trên lôi đài, hai người chiến đấu trở nên gay cấn, đương nhiên, Diệp Trần áp chế thực lực của chính mình. Chiến thắng đối phương, trường kiếm xẹt qua, hư không khắp nơi trên đất sinh liên, sát khí giấu diếm, kiếm khí thổi qua, nền lôi đài bị xé rách một khối.
Tóc dài trên trán Huyễn Nguyệt công tử và y phục trên người mất đi một mảnh, hai mắt hắn lạnh lùng, chân nguyên cổ động, lấy tự thân chân nguyên trấn áp không khí quanh mình, nắm thực lực thuộc về chính mình trong tay. Cùng lĩnh vực kiếm chiêu của Diệp Trần chống lại, lập tức, một chưởng lực như huyễn ảnh dâng lên, mạnh mẽ phát ra.
Hắn đánh một trận đỉnh phong, một trận chiến này, vì Diệp Trần dựng lên, cũng muốn kết thúc hắn.
Thắng, hắn có thể nâng cao một bước, cùng thiên tài trên đỉnh kim tự tháp tranh phong. Thua, một đoạn thời gian tới, tất nhiên sẽ yên lặng.
- Diệp Trần, một trận chiến này, ngươi phải thua không thể nghi ngờ.
Huyễn Nguyệt công tử rống to hơn.
Diệp Trần chẳng quan tâm, hắn cước đạp Kiếm Bộ, đúng, là Kiếm Bộ, Kiếm Bộ thuộc về tam đại kiếm đạo của Diệp Trần. Các lĩnh ngộ của hắn chia ra, ba phần hợp nhất, thành quả dẫn đầu là Kiếm Bộ, Kiếm Bộ tức là chiến đấu chi bộ, một bước bước ra, không khí bốn phía băng liệt, diễn hóa thành phong mang như kiếm khí, tựa như tên trên dây, vận sức chờ phát động.
Dùng Kiếm Bộ đối phó Huyễn Nguyệt công tử, ít nhiều có chút đại tài tiểu dụng ( dùng dao mổ trâu đi mở gà). Nhưng không trải qua chiến đấu tôi luyện, Kiếm Bộ liền mất đi ý nghĩa, huyễn đạo của đối phương xác thực so với đối thủ khó chơi, nhưng chính vì vậy, mới đủ tư cách là đá mài kiếm.
Kiếm Bộ vừa ra, khí tràng do Huyễn Nguyệt công tử tạo ra liền bị tứ phân ngũ liệt, thiên sang bách khổng. Tâm thần của Huyễn Nguyệt công cũng theo một kích này, lung lay sắp đổ.
Xé rách không khí, trong nháy mắt Diệp Trần xuất hiện tại trước mặt Huyễn Nguyệt công tử, trường kiếm huy tới.
- Hoa trong gương, trăng trong nước!
Huyễn Nguyệt công tử mạnh mẽ quát một tiếng, thân thể tứ phân ngũ liệt tựa như trăng trong nước, nhất xúc tưc toái, không ở trên lĩnh vực.
- Thanh Liên Hóa Khí!
Bên ngoài cơ thể Diệp Trần ngưng kết ra từng đóa Thanh Liên thật lớn, để hắn bao vây ở trung tâm. Thanh Liên trán phóng, kiếm khí quét ngang bát phương, trên trời dưới đất, không đâu không nằm trong phạm vi đả kích.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Thân ảnh Huyễn Nguyệt công tử lóe ra bất định, mỗi một địa phương xuất hiện, đều trong nháy mắt thay đổi, sợ bị kiếm khí xuyên thủng, trong lúc nhất thời chật vật bất kham, y phục rách nát, từng tia tiên huyết phun ra.
- Hoa trong gương, trăng trong nước, chân thực nhất kích!
Hoa trong gương, trăng trong nước chính là đê giai áo nghĩa võ học của Huyễn Nguyệt các. Trong hư có thực, trong thực có hư, không có hoa và nguyệt chân thực, tát cả đều là căn cứ trên chân thực diễn hóa ra, trống rỗng sinh ra, đó là cảnh giới Sinh Tử Cảnh Vương giả đều chạm không tới.
Một kích này là một kích mạnh nhất của Huyễn Nguyệt công tử.
- Kiếm đạo của ta, trong một kích này.
Kiếm Bộ thi triển, Diệp Trần lăng không phi độ, trong hư không tạo ra một vết kiếm rõ ràng, vết kiếm chưa từng có từ trước đến nay, phối hợp trường kiếm trong tay Diệp Trần, hình thành một cổ thế sắc bén đến mức tận cùng, ánh trăng bị cắn nát. Diệp Trần không thèm để ý, mục tiêu của hắn chỉ có một. Đó là Huyễn Nguyệt công tử bị vây trong hư và thực.
Phốc xuy!
Tiên huyết phun tung toé, tựa như câu liêm, Diệp Trần từ bên cạnh Huyễn Nguyệt công tử sát tới, rơi xuống hậu phương, chợt thu kiếm vào vỏ.
Huyễn Nguyệt công tử mồ hôi nhễ nhại, tóc tai, quần áo ướt sũng, tâm thần của hắn đã để cả trên vết thương cùng với bị Diệp Trần đánh bại. Trong khoảng thời gian ngắn, trạng thái trượt xuống hạ phong, có thể với hắn mà nói là một thời gian tới, không còn là tuyệt đỉnh thiên tài nữa, hắn đã bị đấu loại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thiên tài cạnh tranh cho tới bây giờ tàn khốc như vậy.
Bởi vì thiên tài không cho phép thể xác và tinh thần cùng nhau thất bại.
- Huyễn Nguyệt công tử cũng đỡ không được hắn? Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong phòng quý khách, các vị cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn Lam Sơn quốc hai mặt nhìn nhau.
- Thành tựu kiếm đạo của hắn không thể tưởng tượng nổi, Phượng Yên Nhu thua ở trên tay hắn, Huyễn Nguyệt công tử cũng thua ở trên tay hắn, trong một ngày, hai đại thiên tài đều bại, hậu sinh khả uý.
- Lẽ nào chúng ta sẽ không thể ngăn cản hắn thắng liên tiếp bảy mươi trận?
- Còn năm trận đấu nữa, ít nhiều sẽ có chỗ tiêu hao, ta lại không tin hắn có thể toàn thắng mười trận.
Trong một gian phòng khách quý khác, Phượng Yên Nhu thấp giọng nói:
- Huyễn Nguyệt công tử huyễn đạo cũng bị phá, kiếm đạo của ta gặp phải kiếm đạo của hắn, thua thảm bại. Nam Trác Vực mấy trăm năm trầm luân, đổi lấy huy hoàng hôm nay, cho hắn thời gian, một mình hắn đủ để khiêu chiến thiên hạ thiên tài.
- Phượng sư tỷ, ngươi đang nói cái gì?
Thanh Trúc lấy lại tinh thần, chớp con mắt.
Phượng Yên Nhu nói:
- Hiện tại là niên đại thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngươi mau nỗ lực cho tốt, trừ phi ngươi sau đó trực tiếp sống chết lập gia đình, không hỏi thế sự.
- Ta mới không muốn lập gia đình sớm như vậy, ta muốn tại Chân Linh Đại Lục sấm xuất danh đường.
Thanh Trúc hừ lạnh.
- Vậy ngươi còn kém xa, đại sư huynh vài năm ra ngoài một lần, sau khi trở về vẫn bế quan, ngươi biết vì sao, bên ngoài thiên tài so với chúng ta tưởng tượng nhiều lắm, trung ương chi vực Thiên Vũ Vực càng là thánh địa thiên tài, đi vào trong đó, chúng ta chẳng là cái gì cả.
Lên đài khiêu chiến là một thiếu phụ xinh đẹp, cường giả Tinh Cực Cảnh thọ mệnh gấp hai thường nhân, nhìn qua là thiếu phụ, tuổi thực còn muốn gấp đôi. Nói không chừng đã sáu, bảy mươi tuổi, chỉ là bảo dưỡng tốt mà thôi.
- Tiểu huynh đệ, tỷ tỷ rất là bội phục đối với ngươi, cần phải thủ hạ lưu tình a!
Thiếu phụ xinh đẹp liếc mắt đẹp với Diệp Trần.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên.
- Uống!
Nhưng vào lúc này, thân hình thiếu phụ xinh đẹp lóe ra, ống tay áo phồng lên, một cây trường tiên đầy gai xương đánh ra, muốn cuốn lấy Diệp Trần. Cho tới bây giờ còn chưa cso ai công kích đến Diệp Trần, trải qua nghiên cứu, mọi người nhất trí cho rằng Diệp Trần phòng ngự là hạng kém, xác thực, bọn họ sai rồi. So sánh với công kích và tốc độ, phòng ngự của Diệp Trần không thể nghi ngờ yếu hơn nhiều, hơn nữa, trên lôi đài không được vận dụng bảo khí, có thể khiến phòng ngự của hắn tiếp tục giảm xuống một tầng. Bất quá phòng ngự chỉ là tương đối yếu, chớ quên, Diệp Trần đã tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết đến đệ thập tam trọng đỉnh phong, dù cho tu vi không có đạt được Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, số lượng và chất lượng chân nguyên đều vượt lên trước tuyệt đại bộ phân cường giả đồng cấp.
Diệp Trần không cần phải tự cao tự đại, lấy phòng ngự đi chống đỡ thiếu phụ xinh đẹp công kích. Hắn nhìn ra được chiêu này của thiếu phụ xinh đẹp là lấy quấn làm trọng, sau đó dùng sức kéo, trường tiên oách động, gai xương trên đó vô cùng kinh khủng, lại phối hợp với võ học thiếu phụ xinh đẹp tu luyện, đủ để phá vỡ phòng ngự của hầu hết người. Phòng ngự vừa vỡ, người bên trong dù không bị giết, cũng chỉ là giãy dụa, trường tiên càng cuốn chặt lấy, gai xương tuyệt đối có thể quấn chết hắn.