Sơn phong hư ảnh bị phá, dưới kiếm ý tiểu thành của Diệp Trần, sơn phong đại pháp của Trang Phỉ cũng không thể kiến tạo thành công, dù sao bản thân hắn chỉ luyện Sơn thuỷ đại pháp đến trùng thứ tám, đương nhiên không thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, hơn nữa trước đó, Diệp Trần đã phá địa cấp trung giai công pháp Liệt thổ phong cương công của Hồng Thiên Quân, mặc dù lúc đó phá vô cùng khó khăn.
Phốc!
Miệng phun ra một ngụm máu tươi, Trang phỉ quát nói:
- Nguyên Hoành Ưng, ta biết ngươi đang ở ngoài, đang chờ cả hai chúng ta cùng trọng thương sao?
Khặc khặc!
Một giọng cười âm sâm truyền ra, Nguyên Hoành Ưng xuất hiện trong phòng, hắn nói:
- Trang Phỉ, ta thấy ngươi vẫn chưa đủ tư cách hai hổ cắn nhau với tên tiểu tử này.
- E rằng ngươi cũng không làm gì được hắn!
Trang Phỉ vận chân khí, ngưng cố lại sơn phong hư ảnh, tạm thời chặn đứng Diệp Trần.
Sát cơ loé lên trong mắt Diệp Trần, hắn sớm đã phát hiện ra Nguyên Hoành Ưng, cho nên vờ như không biết, muốn kích sát Trang Phỉ trước rồi nói.
Nguyên Hoành Ưng hơi sững người, nói thật, hắn không chắc mình có thể hạ được Diệp Trần, sau khi đối phương bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực tấn thăng còn đáng sợ hơn hắn, tuyệt đối là quái thai, chỉ là càng như vậy, hắn càng muốn kích sát Diệp Trần, tuyệt đối không thể đối phương tiếp tục tiến bộ.
- Ý ngươi là chúng ta liên thủ?
Nguyên Hoành Ưng thăm dò Trang Phỉ.
Trang Phủ lạnh lùng nói:
- Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.
- Hay cho câu không câu nệ tiểu tiết! Nhưng ta rất muốn nghe xem bí tịch nên chia thế nào?
- Ta ngươi mỗi người một nửa, nửa còn lại tự nhớ trong đầu, ngươi thấy thế nào?
- Được, quyết định như vậy.
Nguyên Hoành Ưng thân hình chớp loé liên tục, né tránh địa hoả, bên ngoài cơ thể bắn ra những con Hùng Ưng chân khí, bao phủ trời đất, chụp lấy Diệp Trần đang đứng trên đài.
Thấy vậy, Trang Phỉ trong lòng biết đối phương đồng ý, không dám chậm trễ, chân khí trong kinh mạch vận chuyển đến cực hạn, Sơn phong hư ảnh ngưng luyện càng thêm kiên cố, trong như thuỷ tinh, hai tay đánh ra những đường chưởng kình dày đặc như nước sông mùa lũ, cùng Hùng Ưng chân khí hội hợp làm một, mãnh liệt đánh ra.
- Hôm nay hai người các ngươi phải để lại một cái gì đó rồi mới được đi.
Diệp Trần không lùi không tránh, một luồng phong mang chi khí vọt thẳng lên trời, tựa như tuyệt thế bảo kiếm sắp xuất vỏ, tiến hành giết chóc.
- Phá ra cho ta!
Dưới sự thôi động của kiếm ý cường đại, Xích hồng hoả diễm trên thiết thương nhô ra ngoài, kéo dài vô hạn, cuối hình hình thành một thanh Xích hồng hoả kiếm nóng rực, hoả kiếm nặng nề chém lên khoảng cách mong manh giữa Hùng Ưng chân khí và rừng chưởng kình.
Xoẹt, xoẹt!
Âm thanh như tiếng xé vải vang lên, Xích hồng hoả kiếm uy lực cường đại vô song, một kiếm phá vỡ liên thủ công kích của Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ.
Nguyên Hoành Ưng vừa mới lật mình nhảy được lên đài, Diệp Trần cường đại hơn hắn tưởng tượng, lấy thương thay kiếm, vậy mà vẫn chặn được liên thủ công kích của hai người, nếu như có một thanh hạ phẩm bảo kiếm thì có lẽ chẳng cần đánh nữa.
May mà, thương là thương, vĩnh viễn không thể biến thành kiếm.
- Trang Phỉ, ngươi đừng đứng im như vậy, không động dụng tuyệt chiêu bí mật cuối cùng, tuyệt đối không thể kích sát được hắn, nói không chừng chúng ta còn nguy hiểm tính mạng.
Vừa nói, Nguyên Hoành Ưng vừa mở rộng hai chân, Ám thanh chân khí bạo phát, hình thành một đôi ưng trảo cực lớn ở hai bên người hắn, đôi ưng trảo này trong thanh có hắc, tán phát ra khí tức tà ác phảng phất như từ thời thượng cổ, khiến người ta không khỏi rùng mình.
- Thuỷ mạn sơn nhạc!
Nghe vậy, Sơn phong hư ảnh bên ngoài cơ thể Trang Phỉ đột nhiên sụp đổ, hoá thành hồng thuỷ cuộn trào, hồng thuỷ hư ảnh thành dạng xoắn ốc, không ngừng quấn lấy Trang Phỉ, khí thế kinh nhân, tựa hồ lúc nào cũng có thể lao ra, chôn vùi tất cả.
Sơn thuỷ đại pháp trừ có công có thủ, còn có thể chuyển hoá thành toàn công hoặc là toàn thủ, toàn công là "Thuỷ mạn sơn nhạc", đem sức mạnh sơn nhạc chuyển hoá thành hồng thuỷ, tấn công kẻ thù, chỉ là do chiêu thức này chủ công nên mặc dù lợi hại, nhưng phòng ngự lại tương đối yếu, so với Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì không mạnh hơn là bao nhiêu, rất dễ bị đả kích bất ngờ, còn chiêu thức toàn thủ, Trang Phỉ vẫn chưa tu luyện thành công, cần phải đem Sơn thuỷ đại pháp luyện đến trùng thứ chín mới có thể sơ bộ làm được, nếu không trước đó cũng không bị Diệp Trần một thương điểm vỡ phòng ngự.
Ầm ầm!
Hai người không chút lưu thủ, ngay lập tức tung ra một đòn sát thủ mạnh nhất.
Chỉ thấy Hùng trảo cự đại xé rách không khí, mang theo luồng khí tức yêu thú chụp lấy Diệp Trần, sau đó chưởng kình cuồn cuộn dâng trào, uy thế còn thịnh hơn trước.
Thịch thịch thịch thịch thịch...
Thiết thương trong tay Diệp Trần dài hai mét ba, cộng thêm Xích hồng hoả kiếm mới xuất hiện, độ dài vừa tròn bốn mét, huy vũ theo cánh tay, Xích hồng hoả kiếm hoá thành những đường tàn ảnh, lần lượt chém lên ma trảo cự đại và chưởng kình bàng bạc, phát ra ngàn vạn hoả tinh.
Duy trì liên tục một lúc, Diệp Trần đột nhiên một thương đánh văng ưng trảo, Xích hồng hoả diễm trên thiết thương rơi xuống, như lưu tinh lao về phía Trang Phỉ.
- Đáng ghét.
Trang Phỉ giận dữ, đúng lúc phòng ngự của hắn yếu nhất, chỉ cần bị đánh trúng, chết là cái chắc, không kịp nghĩ nhiều, Trang Phỉ vội vàng đánh ra hai đường chưởng kình hùng hậu nghênh đón hoả kiếm.
Ba!
Ba!
...
Chưởng kình liên tục bị đánh xuyên, hoả kiếm cũng tán loạn theo, hoá thành một ngọn đuốc hung mãnh nuốt chửng Trang Phỉ, hừng hực thiêu đốt.
Nguyên Hoành Ưng tranh thủ lúc Diệp Trần đối phó Trang Phỉ, đang định thi triển công kích lợi hại, đột nhiên dưới chân truyền đến kình đạo dữ dội, suýt chút nữa đánh bay hắn, may mà chân khí trên người hắn lúc này đã điều động đến cực hạn, dậm chân là có thể dẫm tắt kình đạo.
- Nguy hiểm quá.
Nguyên Hoành Ưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, kình đạo không làm hắn bị thương, nhưng có thể làm hắn rơi xuống bình đài, mà bên dưới bình đài chỗ nào cũng có cơ quan, chỉ cần sơ suất sẽ bị địa hoả nướng chín, hoặc là chết, hoặc là truyền tống ra khỏi Thiên Mộng chiến điện, cả hai trường hợp đó hắn đều không muốn nhìn thấy.
Trong lòng Diệp Trần cũng đang thầm tiếc, Địa bạo thiên kinh bí kĩ lấy được từ tay Huyết Thủ Đồ Tể phẩm cấp thấp, trước đây từng giúp hắn rất nhiều, nhưng bây giờ tác dụng phụ trợ chỉ là như có như không, căn bản không thể làm gì được địa cấp công pháp hộ thể của Nguyên Hoành Ưng.
Xì xì!
Hoả diễm bị xé rách, Trang Phỉ từ trong đó đi ra, có chút chật vật, nhưng không bị thương, chỉ là đến bây giờ, chúng càng đánh càng thấy sợ, Diệp Trần cường hãn khó đoán, một chọi hai mà vẫn chiếm thế thượng phong, nếu không phải chúng đều có tuyệt chiêu bí mật, có duy trì được nữa hay không vẫn là câu hỏi, còn muốn dùng cách đó đánh bại Diệp Trần, gần như không thể.
Đúng lúc này, Diệp Trần hai chân rời đất, tung ra chiêu thức cuối cùng trong Kinh vân kiếm pháp.
- Thái thượng kinh vân!
Tay phải cầm thiết thương bổ thẳng xuống, vô thanh vô tức, nhẹ nhàng, không theo một tia khói lửa, tựa hồ tay không vén mây xanh.
Đùng!
Sấm chớp nổi lên!
Một thương này nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại bộc phát ra uy lực vô cùng đáng sợ, như một đòn sấm sét bổ ra, ngay dưới bầu trời trong xanh, khiến người ta tâm sinh ảo giác mâu thuẫn cực độ.
Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng đến cơ hội tránh né cũng không có, bị Xích hồng thương mang quét trúng, chân khí hộ thể vỡ tan, mỗi người phun ra một ngụm máu tươi bay ngược ra sau, rơi xuống bình đài.
Địa hoả khiết bạch phun trào, thân hình hai người biến mất trong giây lát.
Trên đài.
Diệp Trần lắc lắc đầu, địa hoả thì ra không giết người, mà chỉ truyền tống họ ra ngoài, như vậy cũng tốt, bây giờ không phải là lúc giết người, Lưu Vân Tông vẫn chưa gánh được trách nhiệm đó, dù sao Thiên Ưng Bảo và Phỉ Thuý Cốc nói thế nào đều là thất phẩm tông, thực lực hùng hậu vô cùng, đại đệ tử bị giết chết, cao tầng đời nào chịu bỏ qua.
...
Thanh hồng quang môn một lần nữa lại mở ra, hai đường nhân ảnh bay ra khỏi đó.
- Hoành Ưng!
- Trang Phỉ!
Thiên Ưng Bảo trưởng lão và Phỉ Thuý Cốc trưởng lão nhất tề lên tiếng, chỉ là lúc họ nhìn thấy vết thương trên người hai người, máu miệng còn đang rỉ máu, không khỏi ngây ra.
- Hoành Ưng, rốt cục là chuyện gì vậy? Ai đả thương ngươi?
Thiên Ưng Bảo đại trưởng lão sầm nét mặt, hỏi.
- Đại trưởng lão, về rồi nói.
Nguyên Hoành Ưng không muốn nói ra chân tướng sự thật ngay trước mặt mọi người, như vậy quá mất mặt, hai đại Tiềm long bảng cao thủ bị một tên mới nổi đánh cho thổ huyết, xém chút nữa mất mạng, là chuyện chẳng hay ho gì, ảnh hưởng rất lớn đến danh khí hắn.
Bên kia, Trang Phỉ cũng không muốn nói gì.
Bên Tà Huyết Tông, Cưu Vô Huyết thoáng giật mình, Nguyên Hoành Ưng thự lực không hề thua kém hắn, Trang Phỉ cũng là Tiềm long bảng cao thủ, sao lại bị trọng thương, không lẽ giữa họ phát sinh chiến đấu, cả hai đều bị thương nặng, chỉ có cách lý giải đó là hợp lý nhất.
- Không biết bảo vật còn lại đang nằm trong tay ai?
Cưu Vô Huyết có chút hối hận, sớm biết chỉ còn hai người, nói không chừng có thể liều mạng, đoạt lấy hai món bảo vật còn lại.
Quang môn một lần nữa mở ra, lại một đường nhân ảnh xuất hiện.
- Ai?
- Còn ai ở trong đó nữa, Tiềm long bảng cao thủ đều ra hết rồi!
- Không lẽ hắn mới là "tên đầu sỏ" đả thương Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ!
Các đại tông trưởng lão nhao nhao nghị luận, Trọng Nhạc trưởng lão mở to mắt, họ đang hi vọng là Hồng Thiên Quân mất tích.
Chỉ có Lưu Vân Tông là biết rõ nhất, nhân vật cuối cùng này trăm phần trăm là Diệp Trần, về phần Hồng Thiên Quân, sớm đã bị Diệp Trần giết chết nên không thể là hắn được.
Ba!
Bóng người đứng trên cát, trường bào nguyệt bạch, trên tay có thêu hoa văn hình đám mây chỉ tiêng Lưu Vân Tông có.
- Đệ tử Lưu Vân Tông!
Trừ một số ít người, những người còn lại đều cảm thấy khó hiểu, họ có hàng trăm suy đoán nhưng không ai đoán ta lại là một đệ tử vô danh của Lưu Vân Tông, trước đó, họ căn bản không biết hắn, cũng chưa từng nghe qua tên hắn.
Không đúng!
Hắn là người cuối cùng ra ngoài, cũng chính là nói, hắn thông qua toàn bộ khảo nghiệm, tham gia tranh đoạt ba món bảo vật vậy mà vẫn có thể bình yên vô sự ra ngoài.
Vậy, Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ có phải bị thương trên tay người này không.
Có lẽ là không! Có tông trưởng lão lắc lắc đầu, họ không tin hai Tiềm long bảng cao thủ lại bị thương dưới tay một người, đánh chết cũng không tin.
Trọng Nhạc đại trưởng lão mắt loé lãnh mang, không biết đang nghĩ gì.
- Diệp sư đệ, đệ ra rồi.
La Hàn Sơn thở phào nhẹ nhõm, cuộc đua tranh giành ba món bảo vật, cần phải đối kháng với những người còn lại, hắn sợ Diệp Trần ngã xuống trong đó.
Diệp Trần gật gật đầu, thân hình hơi loé, đi về phía Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão quan sát Diệp Trần, mỉm cười nói:
- Không xảy ra chuyện gì chứ!
Diệp Trần liếc nhìn Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng, nói:
- Không có việc gì, trở về an toàn.
- Tốt, không sao là tốt, đúng rồi, Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng là do ngươi đả thương sao.
Kì thực Đại trưởng lão vẫn không dám tin, nên quyết định hỏi lại.
Do dự một lúc, Diệp Trần lại gật đầu.
- Là ngươi đả thương thật?
Những trưởng lão nội môn khác của Lưu Vân Tông hít ngược một hơi lãnh khí.
La Hàn Sơn cười nói:
- Diệp sư đệ bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực tăng trưởng tấn mãnh, một chọi một, trọng thương Trang Phỉ hay Nguyên Hoành Ưng không có gì bất ngờ, nếu như đánh không lại bọn họ mới là chuyện là. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn tưởng Diệp Trần lần lượt đánh bại Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng, trong lòng không có gì phản đối, cảm thấy các trưởng lão hơi làm to chuyện.
Đại trưởng lão thoáng kinh ngạc, nhưng tâm trạng sau đó hồi phục rất nhanh, nghĩ cũng đúng, Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý, lại bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực đột nhiên mãnh tiến là điều chắc chắn, đánh bại một Tiềm long bảng cao thủ khoá trước có là gì, nếu không có gì bất ngờ, nửa năm sau, cái tên Diệp Trần chắc chắn sẽ có trên Tiềm long bảng khoá này, không ai có thể ngăn cản.
- Hừ, tiểu tử, ngươi có gặp Hồng Thiên Quân đại đệ tử của Trọng Nhạc trong đó không?
Lúc này, một trận thanh âm truyền đến, là Trọng Nhạc đại trưởng lão, hắn thấy Diệp Trần ra cuối cùng, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, cảm thấy Diệp Trần hiềm nghi lớn nhất, nhất thời từng bước đi về phía Diệp Trần, trên người phóng thích ra khí tức cường đại.
La Hàn Sơn sắc mặt vụt biến, hỏng rồi!
Diệp Trần kiếm ý tại thân, không bị khí tức của đối phương áp bách, mặt vẫn như thường, nói:
- Không biết.
- Nói bậy, đại đệ tử Hồng Thiên Quân của Trọng Nhạc thân là thanh niên cao thủ Tiềm long bảng, sao ngươi có thể không biết được? Không lẽ là ngươi đánh lén nó?
- Đại trưởng lão, cần gì nói nhiều, giải hắn về Trọng Nhạc rồi nói.
- Không sai, ta không tin, đại hình hầu hạ hắn vẫn có thể mạnh miệng.
- Phế tên tiểu tử này trước.
Trọng Nhạc trưởng lão sát khí thập ngút trời, cho dù Diệp Trần không phải hung thủ, họ cũng không có ý định bỏ qua, có hiềm nghi là đủ.
- Đệ tử Lưu Vân Tông ta, từ bao giờ đến phiền Trọng Nhạc các ngươi bắt nạt.
Một luồng khí tức cường đại nữa nổi lên, Lưu Vân Tông đại trưởng lão từ từ đi ra, đôi mắt già nua đục ngầu, chỉ là phong mang trong đó vẫn sắc nhọn như kim.
Một Trọng Nhạc trưởng lão thấy Lưu Vân Tông đại trưởng lão lên tiếng, khó chịu nói:
- Lưu Vân Tông người thì là gì, Trọng Nhạc ta địa vị gì, bây giờ Đệ tử Lưu Vân Tông người có hiềm nghi sát hại đại đệ tử tông ta, cần phải giải về, ai cũng không được ngăn cản, ta khuyên ngươi tốt nhất nên phối hợp với chúng ta hành sự, nếu không chuốc hoạ vào thân, mang đến đại hoạ cho Lưu Vân Tông, đến lúc đó hối hận cúng không kịp.
Phốc!
Miệng phun ra một ngụm máu tươi, Trang phỉ quát nói:
- Nguyên Hoành Ưng, ta biết ngươi đang ở ngoài, đang chờ cả hai chúng ta cùng trọng thương sao?
Khặc khặc!
Một giọng cười âm sâm truyền ra, Nguyên Hoành Ưng xuất hiện trong phòng, hắn nói:
- Trang Phỉ, ta thấy ngươi vẫn chưa đủ tư cách hai hổ cắn nhau với tên tiểu tử này.
- E rằng ngươi cũng không làm gì được hắn!
Trang Phỉ vận chân khí, ngưng cố lại sơn phong hư ảnh, tạm thời chặn đứng Diệp Trần.
Sát cơ loé lên trong mắt Diệp Trần, hắn sớm đã phát hiện ra Nguyên Hoành Ưng, cho nên vờ như không biết, muốn kích sát Trang Phỉ trước rồi nói.
Nguyên Hoành Ưng hơi sững người, nói thật, hắn không chắc mình có thể hạ được Diệp Trần, sau khi đối phương bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực tấn thăng còn đáng sợ hơn hắn, tuyệt đối là quái thai, chỉ là càng như vậy, hắn càng muốn kích sát Diệp Trần, tuyệt đối không thể đối phương tiếp tục tiến bộ.
- Ý ngươi là chúng ta liên thủ?
Nguyên Hoành Ưng thăm dò Trang Phỉ.
Trang Phủ lạnh lùng nói:
- Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.
- Hay cho câu không câu nệ tiểu tiết! Nhưng ta rất muốn nghe xem bí tịch nên chia thế nào?
- Ta ngươi mỗi người một nửa, nửa còn lại tự nhớ trong đầu, ngươi thấy thế nào?
- Được, quyết định như vậy.
Nguyên Hoành Ưng thân hình chớp loé liên tục, né tránh địa hoả, bên ngoài cơ thể bắn ra những con Hùng Ưng chân khí, bao phủ trời đất, chụp lấy Diệp Trần đang đứng trên đài.
Thấy vậy, Trang Phỉ trong lòng biết đối phương đồng ý, không dám chậm trễ, chân khí trong kinh mạch vận chuyển đến cực hạn, Sơn phong hư ảnh ngưng luyện càng thêm kiên cố, trong như thuỷ tinh, hai tay đánh ra những đường chưởng kình dày đặc như nước sông mùa lũ, cùng Hùng Ưng chân khí hội hợp làm một, mãnh liệt đánh ra.
- Hôm nay hai người các ngươi phải để lại một cái gì đó rồi mới được đi.
Diệp Trần không lùi không tránh, một luồng phong mang chi khí vọt thẳng lên trời, tựa như tuyệt thế bảo kiếm sắp xuất vỏ, tiến hành giết chóc.
- Phá ra cho ta!
Dưới sự thôi động của kiếm ý cường đại, Xích hồng hoả diễm trên thiết thương nhô ra ngoài, kéo dài vô hạn, cuối hình hình thành một thanh Xích hồng hoả kiếm nóng rực, hoả kiếm nặng nề chém lên khoảng cách mong manh giữa Hùng Ưng chân khí và rừng chưởng kình.
Xoẹt, xoẹt!
Âm thanh như tiếng xé vải vang lên, Xích hồng hoả kiếm uy lực cường đại vô song, một kiếm phá vỡ liên thủ công kích của Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ.
Nguyên Hoành Ưng vừa mới lật mình nhảy được lên đài, Diệp Trần cường đại hơn hắn tưởng tượng, lấy thương thay kiếm, vậy mà vẫn chặn được liên thủ công kích của hai người, nếu như có một thanh hạ phẩm bảo kiếm thì có lẽ chẳng cần đánh nữa.
May mà, thương là thương, vĩnh viễn không thể biến thành kiếm.
- Trang Phỉ, ngươi đừng đứng im như vậy, không động dụng tuyệt chiêu bí mật cuối cùng, tuyệt đối không thể kích sát được hắn, nói không chừng chúng ta còn nguy hiểm tính mạng.
Vừa nói, Nguyên Hoành Ưng vừa mở rộng hai chân, Ám thanh chân khí bạo phát, hình thành một đôi ưng trảo cực lớn ở hai bên người hắn, đôi ưng trảo này trong thanh có hắc, tán phát ra khí tức tà ác phảng phất như từ thời thượng cổ, khiến người ta không khỏi rùng mình.
- Thuỷ mạn sơn nhạc!
Nghe vậy, Sơn phong hư ảnh bên ngoài cơ thể Trang Phỉ đột nhiên sụp đổ, hoá thành hồng thuỷ cuộn trào, hồng thuỷ hư ảnh thành dạng xoắn ốc, không ngừng quấn lấy Trang Phỉ, khí thế kinh nhân, tựa hồ lúc nào cũng có thể lao ra, chôn vùi tất cả.
Sơn thuỷ đại pháp trừ có công có thủ, còn có thể chuyển hoá thành toàn công hoặc là toàn thủ, toàn công là "Thuỷ mạn sơn nhạc", đem sức mạnh sơn nhạc chuyển hoá thành hồng thuỷ, tấn công kẻ thù, chỉ là do chiêu thức này chủ công nên mặc dù lợi hại, nhưng phòng ngự lại tương đối yếu, so với Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì không mạnh hơn là bao nhiêu, rất dễ bị đả kích bất ngờ, còn chiêu thức toàn thủ, Trang Phỉ vẫn chưa tu luyện thành công, cần phải đem Sơn thuỷ đại pháp luyện đến trùng thứ chín mới có thể sơ bộ làm được, nếu không trước đó cũng không bị Diệp Trần một thương điểm vỡ phòng ngự.
Ầm ầm!
Hai người không chút lưu thủ, ngay lập tức tung ra một đòn sát thủ mạnh nhất.
Chỉ thấy Hùng trảo cự đại xé rách không khí, mang theo luồng khí tức yêu thú chụp lấy Diệp Trần, sau đó chưởng kình cuồn cuộn dâng trào, uy thế còn thịnh hơn trước.
Thịch thịch thịch thịch thịch...
Thiết thương trong tay Diệp Trần dài hai mét ba, cộng thêm Xích hồng hoả kiếm mới xuất hiện, độ dài vừa tròn bốn mét, huy vũ theo cánh tay, Xích hồng hoả kiếm hoá thành những đường tàn ảnh, lần lượt chém lên ma trảo cự đại và chưởng kình bàng bạc, phát ra ngàn vạn hoả tinh.
Duy trì liên tục một lúc, Diệp Trần đột nhiên một thương đánh văng ưng trảo, Xích hồng hoả diễm trên thiết thương rơi xuống, như lưu tinh lao về phía Trang Phỉ.
- Đáng ghét.
Trang Phỉ giận dữ, đúng lúc phòng ngự của hắn yếu nhất, chỉ cần bị đánh trúng, chết là cái chắc, không kịp nghĩ nhiều, Trang Phỉ vội vàng đánh ra hai đường chưởng kình hùng hậu nghênh đón hoả kiếm.
Ba!
Ba!
...
Chưởng kình liên tục bị đánh xuyên, hoả kiếm cũng tán loạn theo, hoá thành một ngọn đuốc hung mãnh nuốt chửng Trang Phỉ, hừng hực thiêu đốt.
Nguyên Hoành Ưng tranh thủ lúc Diệp Trần đối phó Trang Phỉ, đang định thi triển công kích lợi hại, đột nhiên dưới chân truyền đến kình đạo dữ dội, suýt chút nữa đánh bay hắn, may mà chân khí trên người hắn lúc này đã điều động đến cực hạn, dậm chân là có thể dẫm tắt kình đạo.
- Nguy hiểm quá.
Nguyên Hoành Ưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, kình đạo không làm hắn bị thương, nhưng có thể làm hắn rơi xuống bình đài, mà bên dưới bình đài chỗ nào cũng có cơ quan, chỉ cần sơ suất sẽ bị địa hoả nướng chín, hoặc là chết, hoặc là truyền tống ra khỏi Thiên Mộng chiến điện, cả hai trường hợp đó hắn đều không muốn nhìn thấy.
Trong lòng Diệp Trần cũng đang thầm tiếc, Địa bạo thiên kinh bí kĩ lấy được từ tay Huyết Thủ Đồ Tể phẩm cấp thấp, trước đây từng giúp hắn rất nhiều, nhưng bây giờ tác dụng phụ trợ chỉ là như có như không, căn bản không thể làm gì được địa cấp công pháp hộ thể của Nguyên Hoành Ưng.
Xì xì!
Hoả diễm bị xé rách, Trang Phỉ từ trong đó đi ra, có chút chật vật, nhưng không bị thương, chỉ là đến bây giờ, chúng càng đánh càng thấy sợ, Diệp Trần cường hãn khó đoán, một chọi hai mà vẫn chiếm thế thượng phong, nếu không phải chúng đều có tuyệt chiêu bí mật, có duy trì được nữa hay không vẫn là câu hỏi, còn muốn dùng cách đó đánh bại Diệp Trần, gần như không thể.
Đúng lúc này, Diệp Trần hai chân rời đất, tung ra chiêu thức cuối cùng trong Kinh vân kiếm pháp.
- Thái thượng kinh vân!
Tay phải cầm thiết thương bổ thẳng xuống, vô thanh vô tức, nhẹ nhàng, không theo một tia khói lửa, tựa hồ tay không vén mây xanh.
Đùng!
Sấm chớp nổi lên!
Một thương này nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại bộc phát ra uy lực vô cùng đáng sợ, như một đòn sấm sét bổ ra, ngay dưới bầu trời trong xanh, khiến người ta tâm sinh ảo giác mâu thuẫn cực độ.
Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng đến cơ hội tránh né cũng không có, bị Xích hồng thương mang quét trúng, chân khí hộ thể vỡ tan, mỗi người phun ra một ngụm máu tươi bay ngược ra sau, rơi xuống bình đài.
Địa hoả khiết bạch phun trào, thân hình hai người biến mất trong giây lát.
Trên đài.
Diệp Trần lắc lắc đầu, địa hoả thì ra không giết người, mà chỉ truyền tống họ ra ngoài, như vậy cũng tốt, bây giờ không phải là lúc giết người, Lưu Vân Tông vẫn chưa gánh được trách nhiệm đó, dù sao Thiên Ưng Bảo và Phỉ Thuý Cốc nói thế nào đều là thất phẩm tông, thực lực hùng hậu vô cùng, đại đệ tử bị giết chết, cao tầng đời nào chịu bỏ qua.
...
Thanh hồng quang môn một lần nữa lại mở ra, hai đường nhân ảnh bay ra khỏi đó.
- Hoành Ưng!
- Trang Phỉ!
Thiên Ưng Bảo trưởng lão và Phỉ Thuý Cốc trưởng lão nhất tề lên tiếng, chỉ là lúc họ nhìn thấy vết thương trên người hai người, máu miệng còn đang rỉ máu, không khỏi ngây ra.
- Hoành Ưng, rốt cục là chuyện gì vậy? Ai đả thương ngươi?
Thiên Ưng Bảo đại trưởng lão sầm nét mặt, hỏi.
- Đại trưởng lão, về rồi nói.
Nguyên Hoành Ưng không muốn nói ra chân tướng sự thật ngay trước mặt mọi người, như vậy quá mất mặt, hai đại Tiềm long bảng cao thủ bị một tên mới nổi đánh cho thổ huyết, xém chút nữa mất mạng, là chuyện chẳng hay ho gì, ảnh hưởng rất lớn đến danh khí hắn.
Bên kia, Trang Phỉ cũng không muốn nói gì.
Bên Tà Huyết Tông, Cưu Vô Huyết thoáng giật mình, Nguyên Hoành Ưng thự lực không hề thua kém hắn, Trang Phỉ cũng là Tiềm long bảng cao thủ, sao lại bị trọng thương, không lẽ giữa họ phát sinh chiến đấu, cả hai đều bị thương nặng, chỉ có cách lý giải đó là hợp lý nhất.
- Không biết bảo vật còn lại đang nằm trong tay ai?
Cưu Vô Huyết có chút hối hận, sớm biết chỉ còn hai người, nói không chừng có thể liều mạng, đoạt lấy hai món bảo vật còn lại.
Quang môn một lần nữa mở ra, lại một đường nhân ảnh xuất hiện.
- Ai?
- Còn ai ở trong đó nữa, Tiềm long bảng cao thủ đều ra hết rồi!
- Không lẽ hắn mới là "tên đầu sỏ" đả thương Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ!
Các đại tông trưởng lão nhao nhao nghị luận, Trọng Nhạc trưởng lão mở to mắt, họ đang hi vọng là Hồng Thiên Quân mất tích.
Chỉ có Lưu Vân Tông là biết rõ nhất, nhân vật cuối cùng này trăm phần trăm là Diệp Trần, về phần Hồng Thiên Quân, sớm đã bị Diệp Trần giết chết nên không thể là hắn được.
Ba!
Bóng người đứng trên cát, trường bào nguyệt bạch, trên tay có thêu hoa văn hình đám mây chỉ tiêng Lưu Vân Tông có.
- Đệ tử Lưu Vân Tông!
Trừ một số ít người, những người còn lại đều cảm thấy khó hiểu, họ có hàng trăm suy đoán nhưng không ai đoán ta lại là một đệ tử vô danh của Lưu Vân Tông, trước đó, họ căn bản không biết hắn, cũng chưa từng nghe qua tên hắn.
Không đúng!
Hắn là người cuối cùng ra ngoài, cũng chính là nói, hắn thông qua toàn bộ khảo nghiệm, tham gia tranh đoạt ba món bảo vật vậy mà vẫn có thể bình yên vô sự ra ngoài.
Vậy, Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ có phải bị thương trên tay người này không.
Có lẽ là không! Có tông trưởng lão lắc lắc đầu, họ không tin hai Tiềm long bảng cao thủ lại bị thương dưới tay một người, đánh chết cũng không tin.
Trọng Nhạc đại trưởng lão mắt loé lãnh mang, không biết đang nghĩ gì.
- Diệp sư đệ, đệ ra rồi.
La Hàn Sơn thở phào nhẹ nhõm, cuộc đua tranh giành ba món bảo vật, cần phải đối kháng với những người còn lại, hắn sợ Diệp Trần ngã xuống trong đó.
Diệp Trần gật gật đầu, thân hình hơi loé, đi về phía Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão quan sát Diệp Trần, mỉm cười nói:
- Không xảy ra chuyện gì chứ!
Diệp Trần liếc nhìn Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng, nói:
- Không có việc gì, trở về an toàn.
- Tốt, không sao là tốt, đúng rồi, Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng là do ngươi đả thương sao.
Kì thực Đại trưởng lão vẫn không dám tin, nên quyết định hỏi lại.
Do dự một lúc, Diệp Trần lại gật đầu.
- Là ngươi đả thương thật?
Những trưởng lão nội môn khác của Lưu Vân Tông hít ngược một hơi lãnh khí.
La Hàn Sơn cười nói:
- Diệp sư đệ bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực tăng trưởng tấn mãnh, một chọi một, trọng thương Trang Phỉ hay Nguyên Hoành Ưng không có gì bất ngờ, nếu như đánh không lại bọn họ mới là chuyện là. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn tưởng Diệp Trần lần lượt đánh bại Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng, trong lòng không có gì phản đối, cảm thấy các trưởng lão hơi làm to chuyện.
Đại trưởng lão thoáng kinh ngạc, nhưng tâm trạng sau đó hồi phục rất nhanh, nghĩ cũng đúng, Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý, lại bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực đột nhiên mãnh tiến là điều chắc chắn, đánh bại một Tiềm long bảng cao thủ khoá trước có là gì, nếu không có gì bất ngờ, nửa năm sau, cái tên Diệp Trần chắc chắn sẽ có trên Tiềm long bảng khoá này, không ai có thể ngăn cản.
- Hừ, tiểu tử, ngươi có gặp Hồng Thiên Quân đại đệ tử của Trọng Nhạc trong đó không?
Lúc này, một trận thanh âm truyền đến, là Trọng Nhạc đại trưởng lão, hắn thấy Diệp Trần ra cuối cùng, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, cảm thấy Diệp Trần hiềm nghi lớn nhất, nhất thời từng bước đi về phía Diệp Trần, trên người phóng thích ra khí tức cường đại.
La Hàn Sơn sắc mặt vụt biến, hỏng rồi!
Diệp Trần kiếm ý tại thân, không bị khí tức của đối phương áp bách, mặt vẫn như thường, nói:
- Không biết.
- Nói bậy, đại đệ tử Hồng Thiên Quân của Trọng Nhạc thân là thanh niên cao thủ Tiềm long bảng, sao ngươi có thể không biết được? Không lẽ là ngươi đánh lén nó?
- Đại trưởng lão, cần gì nói nhiều, giải hắn về Trọng Nhạc rồi nói.
- Không sai, ta không tin, đại hình hầu hạ hắn vẫn có thể mạnh miệng.
- Phế tên tiểu tử này trước.
Trọng Nhạc trưởng lão sát khí thập ngút trời, cho dù Diệp Trần không phải hung thủ, họ cũng không có ý định bỏ qua, có hiềm nghi là đủ.
- Đệ tử Lưu Vân Tông ta, từ bao giờ đến phiền Trọng Nhạc các ngươi bắt nạt.
Một luồng khí tức cường đại nữa nổi lên, Lưu Vân Tông đại trưởng lão từ từ đi ra, đôi mắt già nua đục ngầu, chỉ là phong mang trong đó vẫn sắc nhọn như kim.
Một Trọng Nhạc trưởng lão thấy Lưu Vân Tông đại trưởng lão lên tiếng, khó chịu nói:
- Lưu Vân Tông người thì là gì, Trọng Nhạc ta địa vị gì, bây giờ Đệ tử Lưu Vân Tông người có hiềm nghi sát hại đại đệ tử tông ta, cần phải giải về, ai cũng không được ngăn cản, ta khuyên ngươi tốt nhất nên phối hợp với chúng ta hành sự, nếu không chuốc hoạ vào thân, mang đến đại hoạ cho Lưu Vân Tông, đến lúc đó hối hận cúng không kịp.