Băng tuyết bị nghiền nát, Thạch Thanh bay vọt lên trời, lớn tiếng nói:
- Một côn này nếu ngươi có thể tiếp, ta tự động nhận thua.
- Nói nhảm nhiều quá!
Băng Linh vẫn bộ dạng lạnh băng như trước.
Khí thế tăng cao, quanh thân Thạch Thanh bộ phát ra một dòng chảy thanh sắc, thanh sắc khí lưu vây quanh thiết côn dao một vòng, vừa vặn chui vào ba điểm trung tâm.
Sau một khắc!
Thiết tương kịch liệt rung động, thanh sắc quang mang như tiến hóa, cuối cùng biến thành một hư ảnh thạch trụ, hư ảnh dài đến ba thước, dày nửa thước.
- Thanh Thạch thần công, bại cho ta!
Một côn đánh ra, trên luận võ đài biến sắc, hư ảnh cự thạch mênh mông như cột chống trời hung hãn đập xuống Băng Linh cách đó mấy chục thước, áp lực như núi đổ quả thực khó tưởng tượng, rất khó tìm ra chút liên hệ tới bộ dạng thanh tú của Thạch Thanh.
Lúc này, có người kinh hô:
- Thanh Thạch thần công, có người nói có một vị nội môn trưởng lão của Thanh Vân Các dùng Thanh Thạch thần công đánh chết hai gã võ giả đồng cấp, lực mạnh vang danh Trác Nam Vực.
- Tu luyện Thanh Thạch thần công đều lựa chọn vũ khí nặng, như thiết côn, thiết chùy, như vậy có thể nâng cao lực áp bức của thần công đến tận cùng.
- Thực lực Thạch Thanh không phải nói chơi, bẳng biết Băng Linh ứng phó làm sao?
- Băng Linh hẳn là vẫn còn tuyệt chiêu a.
Con mắt Diệp Trần nheo lại, tuyệt chiêu của Băng Linh sắp xuất hiện, trên võ đài thủy nguyên khí trong nháy mắt hội tụ lại, áp súc lên một bên tú quyền.
- Băng Xuyên Liệt!
Băng Linh khẽ quát một tiếng, một quyền mang theo khí thế đáng sợ đánh ra, một khắc, rất nhiều người như nghe thấy âm thanh sông băng nứt vỡ.
Ầm ầm!
Luận võ đài dường như lay động một chút, không khí uốn khúc, thanh sắc kình khí cùng với băng sương hàn lãnh tràn ngập phạm vi xung quanh, nếu không phải có quang mạc thanh sắc cản trở, tất nhiên sẽ tràn ra, bắn khắp bốn phương tám hướng.
Vù!
Hư ảnh thạch trụ bị đánh tan, hổ khẩu cầm thiết côn của Thạch Thanh rách toạc, miệng phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bị đánh bay ra.
Băng Linh cũng không dễ chịu, sắc mặt trắng bệch, trên quyền đầu tràn ra một tia máu.
Kết quả chung cuộc Băng Linh chiếm chút thượng phong.
- Băng Linh thắng!
Tài phán lấy lại tinh thần, lập tức tuyên bố kết quả, hiện tại không phải thời gian tán chuyện về thực lực hai bên, Tiềm Long Bảng tranh phong, bị thương nhẹ cũng ảnh hướng lớn tới kết quả, chỉ cần thấy bộ dạng gấp gáp của các trưởng lão bên Thanh Vân tông và Băng Tuyệt tông thì biết.
Băng Linh hạ đài, đã được tông chủ Băng Tuyệt tông mang đi, nói không có gì bất ngờ, chắc là nàng sẽ được cao thủ Linh Hải cảnh trị thương, tranh thủ trước khi nàng gặp đối thủ lợi hại khác phải điều chỉnh trạng thái thân thể đến đỉnh, mới có thể không bị tụt hạng tiềm long. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bên này Thanh Vân các động tác cũng không chậm, mang theo thần tình lo lắng kéo Thạch Thanh vào trong phòng tu luyện, Thanh Vân Các tuy rằng không có cường giả Linh Hải, nhưng thương thế của Thạch Thanh không tính là nghiêm trọng, vài vị Cường giả Tinh Cực Cảnh liên thủ, hơn nữa còn có đỉnh cấp đan dược, trong khoảng thời gian ngắn hồi phục hẳn là không vấn đề, so với chuyện này, thứ tự trên Tiềm Long Bảng càng khiến bọn họ coi trọng hơn.
Hai người rời đài không khiến bầu không khí lắng xuống mà trái lại càng bùng nổ mạnh hơn.
- Không ngờ Thạch Thanh chiến đấu với Băng Linh lại có tràng diện đến mức này, nhân tài mới xuất hiện còn xa mới đuổi kịp hắn.
- Đúng thế! Băng Linh là tiểu cự đầu lâu đời, người có thể khiến nàng thụ thương không nhiều, tuy rằng tiểu thương gần như không ảnh hưởng tới toàn cục, tiếp tục chiến đấu, nếu không điều dưỡng thì chỉ nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục triệt để, không lưu lại hậu hoạn.
- Trong tổ năm, tứ cường đã hiện ra rồi, chính là Băng Linh, Thạch Thanh, Đường Tiểu Sơn và Diệp Trần, không biết bốn người họ có ai đụng nhau không, nếu như đụng nhau, chính là một hồi long tranh hổ đấu rồi.
Mọi người vô cùng chờ mong những trận bí tái kế tiếp, đương nhiên không chỉ có tổ năm, tiểu tổ khác cũng đặc sắc vạn phần, mặt khác, tiểu tổ chỉ có hai bốn người, chiến mười trận liên tiếp, gặp mười người, chắc chắc sẽ có tràng diện cường gặp cường.
Băng Linh chiến đấu với Thạch Thanh, Lâm Kỳ bên kia cũng đang tiến hành chiến đấu, bởi vì thực lực đôi bên chênh lệch nhau, cho nên không chói mắt như bên này lắm.
Hiện tại kết quả chính là Lâm Kỳ đơn giản chiến thắng!
Thời gian chậm chạp qua đi, tổ năm đã chiến tới trận năm, trận sáu rõ ràng là Diệp Trần, mà đối thủ của hắn chính là Ô Lương Vũ đệ tử Phi Thiên Ma Tông.
Mọi người còn chưa hồi phục tinh thần đột nhiên phấn chấn, từ biểu hiện mà xem, Ô Lương Vũ đích xác không bằng Diệp Trần, nhưng không yếu như Cao Phong, thậm chí mạnh hơn nhiều, bọn họ chờ mong chính là Diệp Trần dùng tư thái nào để chiến thắng đối thủ đây?
Phía sau mở rộng hai cánh màu đen, Ô Lương Vũ bay lơ lửng trên không trung võ đài, từ trên cao nhìn xuống Diệp Trần.
- Hừ, chỉ cần kéo dãn cự ly, liền không có gì đáng sợ nữa.
Bị mọi người cho rằng không bằng Diệp Trần, nghe tiếng bàn luận Ô Lương Vũ bị đả kích mạnh, trong mắt hắn, Diệp Trần có thể một kiếm đánh bại Cao Phong bởi vì cự ly quá gần, hơn nữa sự việc đột ngột, Cao Phong lại vừa tung ra chiêu cực mạnh, tâm thần có chút nới lỏng, cho nên mới bị Diệp Trần miểu sát. Hiện tại hắn ở trên không trung, đối phương cách hắn trăm thước, chỉ cần Diệp Trần hơi động, bằng vào hiệu quả tăng tốc của đôi cánh đen, Ô Lương Vũ hoàn toàn có thể kịp phản ứng, sẽ không để Diệp Trần tiếp cận dễ dàng.
Trên dãy ghế đầu, Hắc Nha đạo nhân thỏa mãn gật đầu, phản ứng của Ô Lương Vũ rất tốt, cự ly cũng đủ xa, có thể phát huy ưu thế hắc nha tới cực hạn.
Đối với việc Ô Lương Vũ kéo dãn cự ly, Diệp Trần cũng không quá mức lưu ý, chênh lệch giữa bọn họ không phải một hai cấp, căn bản không có khả năng ngang sức.
- Tử Vong Cụ Phong!
Ô Lương Vũ ra chiêu, thân là đệ tử Phi Thiên Ma tông, bài danh thứ hai lăm trên Tiềm Long Bảng, thực lực của hắn rất mạnh, chỉ thấy hai cánh đen vỗ kịch liệt, quang mang đen kịt đại thịnh, vô số đạo hình cung chồng chất hội tụ trên không trung, hình thành một cơn lốc bằng quang mang hắc sắc, nhằm phía Diệp Trần mà tàn phá, khí thế phô thiên cái địa, không thể né tránh.
Roẹt!
Tiếng xé vải quái dị vang lên, giữa bầu trời đầy hắc quang xuất hiện một đạo hoa ngân, hoa ngân nhanh chóng nở rộng, Diệp Trần cầm kiếm từ trong đó đi ra, lông tóc không chút tổn thương.
Con ngươi Ô Lương Vũ co rụt lại, vô ý thức vỗ cánh lùi nhanh về sau.
Vù!
Một đạo kiếm khí mang theo kiếm ý đánh trượt chân khí hộ thể của hắn, mạnh mẽ chém lên lam sắc quang mạc tạo thành một vòng gợn sóng.
- Lần này ta xem ngươi phá vỡ kiểu gì! Tử Vong Bạo Phong!
Hai cánh phía sau phối hợp với loan đao trong tay, Tử Vong Cụ Phong nhất thời biến thành Tử Vong Bạo Phong, quang mang hình cung dày đặc, khí thế hủy diệt vạn vật đánh tới Diệp Trần, Ô Lương Vũ tin tưởng dưới một kích này Diệp Trần chỉ cần kẽ hở có thể bị thương nặng.
Một, hai bước, tam binh!
Diệp Trần đi tới trước ba bước, sau đó giơ lên Tinh Ngân Kiếm, đánh tới.
Bụp!
Trong hư không lóe lên điện quang, hắc sắc bạo phong bị phân thành hai, dường như xé đi tấm màn che, mà sau màn che Ô Lương Vũ một chút phản ứng cũng không có, bị một kiếm bổ ra hộ thể chân khí, lăng không lộn ba bốn vòng mới ngã xuống, cuối cùng dán thân vào lam sắc quang mạc trượt xuống.
- Một kiếm cư nhiên ẩn chứa hai chủng ý cảnh vân lôi, điều này sao có thể?
Một vị trưởng lão Phi Thiên Ma Tông kinh ngạc nói.
Lúc trước, Diệp Trần tuy rằng vận dụng nhiều lần ý cảnh Thiên Toái Vân còn không làm người khác chú ý, đồng thời ý cảnh hắn còn bảo lưu thực lực, ít người chú ý tới điểm này, hầu như không có ai biết, đối thủ của hắn hiện tại là Ô Lương Vũ tự nhiên hấp dẫn chú ý của đám người Phi Thiên Ma tông.
Một trưởng lão nội môn cảm thán nói:
- Ý cảnh tuy không khó nắm bắt bằng kiếm ý nhưng lại khảo nghiệm lớn tới ngộ tính cùng thiên tư của người ta, cùng hắn chiến đấu Lương Vũ kiếm quá xa.
Hắc Nha Đạo Nhân cười khổ một tiếng, không khỏi quan sát Diệp Trần thêm vài lần, ba lần nhìn thấy Diệp Trần, ba lần thực lực khác hẳn nhau, nói thật hắn còn chưa thấy người thanh niên nào có tốc độ tiến bộ tăng nhanh kinh khủng như vậy, ngay cả Tư Không Thánh cũng có điểm thua kém.
- Thực sự là một tiểu quái vật a.
Hắc Nha Đạo Nhân nói lời chi tâm.
Diệp Trần thắng không ngoài dự liệu của tài phán, lập tức tuyên bố kết quả, bọn họ nhiều ít đều muốn xem Diệp Trần có thể chiến thắng tới khi nào, có toàn thắng tất cả các trận vòng hai hay không, lại mong muốn này thực sự có chút hơi quá điên cuồng.
- Mười hai trận thắng liên tiếp, ta thế nào cảm giác Diệp Trần trận so tài Tiềm Long Bảng lần này khiến người ta sinh ra cảm giác chờ mong, chờ mong hắn thắng lợi đi xuống đài nhỉ?
- Ta cũng vậy, còn đang kỳ quái đây? Theo đạo lý mà nói, thực lực hiện tại hắn biểu hiện ra còn không đạt tới tư cách top mười a.
- Có thể đối với những người khác chúng ta hiểu rõ, còn hắn thì tương đối xa lạ a! Thuộc về hạng người vô danh chân chính, trong chốn giang hồ, hạng vô danh đánh bại cao thủ thành danh, loại chuyện này không thể nghi ngờ là oanh động nhất, truyền lưu rộng rãi nhất.
Một người trong đó nói ra điểm quan trọng.
Những người khác nghe xong, trong lòng sáng tỏ, đúng thế, trong cao thủ trẻ tuổi, Diệp Trần là hạng người vô danh, hơn nữa vẫn còn ẩn giấu thực lực, không giống như Thác Bạt KHổ, vừa lên đã thể hiện ra thực lực ngang với các tiểu đầu sỏ lâu đời, có thể khiến mọi người giảm đi cảm giác chờ mong với hắn, dù sao đối thủ của hắn cũng chỉ có mấy người, những trận so tài lúc trước rõ ràng chỉ là thêu hoa dệt gấm mà thôi.
Oa!
Từ mặt đất đứng dậy, Ô Lương Vũ há mồm phun ra một ngụm máu, trong ngực thoải mái, nhưng tinh thần không thoải mái chút nào.
Hắn nhỡ kỹ, lúc trước gặp Diệp Trần ở Kim Đỉnh thành thì thực lực của đối phương không khác hắn là bao, sở dĩ có thể thoát khỏi Âm Phong Lang tập kích không phải là thực lực chênh lệch mà là sớm tránh được âm ba công kích của Âm Phong Lang.
Cách xa nhau mấy tháng, đối phương không chỉ bước vào cảnh giới Bão Nguyên hậu kỳ, sức chiến đấu càng đột nhiên tăng mạnh, ngày đi ngàn dặm, đem chút tiến bộ của hắn vứt thẳng ra ngoài, bỏ lại hắn càng ngày càng xa, hiện tại trong đầu hắn đang suy nghĩ, Diệp Trần đến tuột cùng là tu luyện thế nào? Chênh lệch giữa bọn họ trong một khoảng thời gian ngắn lại chênh lệch như vậy? Chính mình ba năm nỗ lực không bằng một năm, thậm chí mấy tháng của đối phương.
Trong lúc nhất thời, Ô Lương Vũ tinh thần uể oải, trong dĩ vãng hắn kiêu ngạo bởi sự tiến bộ của hắn nhanh hơn người khác nhiều, thế nhưng hiện tại, căn bản không còn như dĩ vãng, có người tiến bộ so với hắn càng nhanh hơn nhiều, người phía sau cũng sắp đuổi tới, có lẽ hắn sắp phải đổi diện với sự thật khó chấp nhận.
Lẽ nào Ô Lương Vũ hắn không thể xếp vào hạng tuyệt đỉnh thiên tài sao?
Trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, hùng tâm tráng chí của Ô Lương Vũ hóa thành hư vô, cảm giác trước đây mình có chút khôi hài, cứ như một vở kịch vậy.
Diệp Trần không biết Ô Lương Vũ suy nghĩ cái gì, cũng không quan tâm, nhưng mà nếu phát sinh trên đầu hắn, hắn cũng không nghĩ tiêu cực như Ô Lương Vũ, cường giả chân chính đầu tiên phải có ý chí và trái tim kiên định, dù cho trời long đất lở cũng không sợ, ngang nhiên đối mặt.
Chỉ có tâm tình lớn thì mới có bản chất thực sự của cường giả.
Trận thứ sáu kết thúc, trận bảy bắt đầu, hai bên là Đường Tiểu Sơn và một cao thủ trẻ tuổi trên top đầu Tiềm Long Bảng.
Dường như mất mặt với Diệp Trần, Đường Tiểu Sơn chỉ một kiếm đánh bại đối thủ thực lực không tầm thường, đạt được trận thắng thứ hai.
Không ít người bàn luận về Diệp Trần và Đường Tiểu Sơn trong thập đại tân tinh, Đường Tiểu Sơn xếp hạng bốn, Diệp Trần xếp hạng năm, hiện tại danh tiếng Diệp Trần cao hơn Đường Tiểu Sơn, khiến hắn cảm nhận được áp lực, muốn dùng kiếm để chứng minh thực lực của mình trên Diệp Trần, bài danh thứ tư thập đại tân tinh không phải hư danh.
Vòng ba và vòng bốn, Đường Tiểu Sơn đúng thực là chứng minh mục đích này, đầu tiên là sử dụng kiếm đánh bại đối thủ thứ ba, sau đó dùng kiếm thuật phổ thông đánh bại đối thủ thứ tư, danh tiếng có một không hai.
Diệp Trần không có loại hăng hái này, cho dù có cũng không đem Đường Tiểu Sơn thành mục tiêu, hắn chỉ cần chiến thắng là được rồi.
Mặc dù vật, Diệp Trần liên tục thắng mười bốn trận liên tiếp vẫn rất bắt mắt, cho dù hắn không tranh danh, nhưng danh tiếng Đường Tiểu Sơn cũng không áp nổi hắn.
Bên này những trận so tài khác vẫn diễn ra với khí thế hừng hực, các tiểu tổ khác cũng không chút yên tĩnh nào.
Tổ một, Thác Bạt Khổ vừa chiến thắng một cao thủ bài danh thứ chín trên Tiềm Long Bảng, tương đối thú vị chính là, đầu tiên hắn thừa nhận một kích của đối phương, sau đó phản kích, lực phòng ngự kinh khủng khiến nhiều người nhíu mày, dù sao cao thủ thứ chín trên Tiềm Long Bảng cũng không phải hạng vô danh, ai có thể chính diện thừa nhận một kích của hắn chứ, không phải buồn quá mà đi tìm chết sao?
Tổ hai, Ngụy Nhân Kiệt đánh bại Lâm Kỳ lúc trước thua một trận, đối thủ của hắn không phải ai khác chính là tiểu cự đầu lâu đời, đại đệ tử Vô Tình tông Lý Đạo Hiên.
Ngụy Nhân Kiệt với đao ý tiểu thành không nghi ngờ là bài danh trước ba trong giới trẻ, đáng tiếc hắn gặp phải Lý Đạo Hiên, kiếm ý của đối phương đạt tới lục thành cảnh giới, kiếm ý vừa ra không khí đọng lại, một kiếm trảm bay bảo đao của Ngụy Nhân Kiệt.
Tổ ba, Mộ Dung Khuynh Thành đối chiến với đại đệ tử Luyện Hỏa Môn - Mạnh Siêu.
Thực lực Mạnh Siêu tương đương Ô Lương Vũ, Xích Luyện thần chưởng vô cùng nóng bỏng không gì sánh được, nung chảy kim thiết, chỉ là đối mặt với Mộ Dung Khuynh Thành, Xích Luyện Thần Chưởng căn bản vô dụng, công gần ba chiêu đã bị Mộ Dung Khuynh Thành dùng Thiên Ma Lực Tràng cách không túm hắn, rơi xuống choáng váng đầu óc.
Tổ sáu, Hỏa Linh thái tử Nghiêm Xích Hỏa nói cho mọi người biết cái gì là bá đạo, cái gì là không thể đỡ, trường đao trên tay hắn như một con hỏa long dương nanh múa vuốt, một đao chém xuống, phòng thủ nhiều tầng cũng bị phá tan, bay ngược ra ngoài chiến bại.
Tới lúc này, mọi người rõ ràng, vòng kế tiếp tùy thời đều gặp phải cặp đấu siêu cấp.
- Vòng năm trận bốn, Diệp Trần chiến Đường Tiểu Sơn.
Theo tiếng nói của tài phán, bầu không khí trên khán đài như bị nung nóng.
Đối với chuyện này Diệp Trần không ngoài ý mốn, hiện tại chia thành sáu tổ, mỗi tiểu tổ có hai bốn người, trừ bản thân Diệp Trần còn hai ba người, tiến hành mười trận chiến, mỗi người mười đối thủ khác nhau, vì thế tỉ lệ Diệp Trần gặp Đường Tiểu Sơn là bốn thành, hiện tại gặp cũng không nói gì trùng hợp.
- Bài danh thứ năm cùng thứ tư thập đại tân tinh lên đài rồi, không biết ai cao hơn một bậc đây?
- Xem là biết mà, bọn họ vẫn bảo trì thắng liên tiếp, trận này kết thúc, có một người không giữ nổi thành tích liên tục chiến thắng rồi.
Đường Tiểu Sơn cười lạnh, thân hình chợt lóe, trực tiếp xuyên qua lam sắc quang mạc, xuất hiện trên võ đài, cổ tay vừa chuyển một thanh trường đao xuất hiện trong tay.
Thấy Diệp Trần lên đài, Đường Tiểu Sơn nhìn lưỡi đao nói:
- Nhắc nhở ngươi một câu, đao ý của ta đạt cảnh giới ngũ thành, nếu không muốn thụ thương có thể lựa chọn chịu thua.
- Cái gì đao ý của Đường Tiểu Sơn đạt tới ngũ thành? Như vậy xem ra, bài danh của hắn trên thập đại tân tinh không phải thứ ba nữa rồi, Kiền Vân và Cốc Vân Du chưa chắc đã chặn nổi hắn, nói không chừng bị hắn phản lại áp chế.
- Thực lực ẩn dấu quá nhiều, đao ý đạt tới ngũ thành, trong cao thủ trẻ tuổi dùng đao, gần bằng Hỏa Linh thái tử Xích Nghiêm rồi.
Đao ý như kiếm ý, lĩnh ngộ rất khó, đề thăng cũng khó, hơn nữa càng lên cao càng khó, dùng cửa khẩu để hình dung thì đao ý tiểu thành như qua một cấp bậc, càng thăng tiến càng kinh khủng, mỗi tầng như một cấp bậc, như đột phá một cửa ải, như bốn thành đao ý như một người đột phá một cấp bậc cảnh giới, đến lúc thành đao ý cũng như đột phá một cấp bậc.. mà đao ý đại thành còn một cửa lớn cần đột phá, về phần đao ý viên mãn, đã không còn hình dung bằng đột phá cấp bậc nữa rồi, chuẩn xác mà nói, rèn luyện đao ý như tinh luyện ý chí cùng kinh lịch, đao ý viên mãn với đao khách mà nói chính là giấc mộng muôn đời.
Cao thủ trẻ tuổi, kiếm ý đạt tới giai tiểu thành tuyệt đối là tồn tại đứng đầu, mỗi lúc đề thăng một thành, sức chiến đấu vượt lên một đẳng cấp, nói cách khác, lĩnh ngộ đao ý ngũ thành so với Ngụy Nhân Kiệt lĩnh ngộ tiểu thành đao ý đã không cùng đẳng cấp, chênh lệch thập phần rõ ràng.
- Năm thành đao ý, có chút thú vị.
Hỏa Linh Thái Tử Nghiêm Xích Hỏa hơi có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng ngoại trừ đao ý của hắn đạt tiểu thành đã là cấp tối cao, không ngờ còn lòi ra một người lĩnh ngộ năm thành đao ý, nhưng không phải đệ tử của lục phẩm tông môn.
Lâm Vẫn không biết vô tình hay cố ý nhìn qua Mộ Dung Khuynh Thành, bộ dáng tươi cười:
- Chịu thua có thể bảo toàn chút mặt mũi, nhưng mà nhìn bộ dạng hắn, tựa hồ không có ý này.
Mộ Dung Khuynh Thành vén tóc mai, nhu nhuận nói:
- Hiện tại kết luận còn hơi sớm, nhìn tiếp sẽ biết mà.
Tại Tam Giang Thành thuộc Thông Linh quốc, kiếm ý của Diệp Trần đạt tới cảnh giới tiểu thành, vượt cấp đánh bại Cao Viễn, hiện tại tu vi hắn tăng mạnh, kiếm ý vị tất không có đột phá, Đường Tiểu Sơn biết muốn dùng một câu nói để đánh lui Diệp Trần là không có khả năng, Diệp Trần nhất định còn hậu chiêu phía sau.
- Đã như vậy chờ kết quả đi!
Lâm Vẫn nheo mắt nói.
- Một côn này nếu ngươi có thể tiếp, ta tự động nhận thua.
- Nói nhảm nhiều quá!
Băng Linh vẫn bộ dạng lạnh băng như trước.
Khí thế tăng cao, quanh thân Thạch Thanh bộ phát ra một dòng chảy thanh sắc, thanh sắc khí lưu vây quanh thiết côn dao một vòng, vừa vặn chui vào ba điểm trung tâm.
Sau một khắc!
Thiết tương kịch liệt rung động, thanh sắc quang mang như tiến hóa, cuối cùng biến thành một hư ảnh thạch trụ, hư ảnh dài đến ba thước, dày nửa thước.
- Thanh Thạch thần công, bại cho ta!
Một côn đánh ra, trên luận võ đài biến sắc, hư ảnh cự thạch mênh mông như cột chống trời hung hãn đập xuống Băng Linh cách đó mấy chục thước, áp lực như núi đổ quả thực khó tưởng tượng, rất khó tìm ra chút liên hệ tới bộ dạng thanh tú của Thạch Thanh.
Lúc này, có người kinh hô:
- Thanh Thạch thần công, có người nói có một vị nội môn trưởng lão của Thanh Vân Các dùng Thanh Thạch thần công đánh chết hai gã võ giả đồng cấp, lực mạnh vang danh Trác Nam Vực.
- Tu luyện Thanh Thạch thần công đều lựa chọn vũ khí nặng, như thiết côn, thiết chùy, như vậy có thể nâng cao lực áp bức của thần công đến tận cùng.
- Thực lực Thạch Thanh không phải nói chơi, bẳng biết Băng Linh ứng phó làm sao?
- Băng Linh hẳn là vẫn còn tuyệt chiêu a.
Con mắt Diệp Trần nheo lại, tuyệt chiêu của Băng Linh sắp xuất hiện, trên võ đài thủy nguyên khí trong nháy mắt hội tụ lại, áp súc lên một bên tú quyền.
- Băng Xuyên Liệt!
Băng Linh khẽ quát một tiếng, một quyền mang theo khí thế đáng sợ đánh ra, một khắc, rất nhiều người như nghe thấy âm thanh sông băng nứt vỡ.
Ầm ầm!
Luận võ đài dường như lay động một chút, không khí uốn khúc, thanh sắc kình khí cùng với băng sương hàn lãnh tràn ngập phạm vi xung quanh, nếu không phải có quang mạc thanh sắc cản trở, tất nhiên sẽ tràn ra, bắn khắp bốn phương tám hướng.
Vù!
Hư ảnh thạch trụ bị đánh tan, hổ khẩu cầm thiết côn của Thạch Thanh rách toạc, miệng phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bị đánh bay ra.
Băng Linh cũng không dễ chịu, sắc mặt trắng bệch, trên quyền đầu tràn ra một tia máu.
Kết quả chung cuộc Băng Linh chiếm chút thượng phong.
- Băng Linh thắng!
Tài phán lấy lại tinh thần, lập tức tuyên bố kết quả, hiện tại không phải thời gian tán chuyện về thực lực hai bên, Tiềm Long Bảng tranh phong, bị thương nhẹ cũng ảnh hướng lớn tới kết quả, chỉ cần thấy bộ dạng gấp gáp của các trưởng lão bên Thanh Vân tông và Băng Tuyệt tông thì biết.
Băng Linh hạ đài, đã được tông chủ Băng Tuyệt tông mang đi, nói không có gì bất ngờ, chắc là nàng sẽ được cao thủ Linh Hải cảnh trị thương, tranh thủ trước khi nàng gặp đối thủ lợi hại khác phải điều chỉnh trạng thái thân thể đến đỉnh, mới có thể không bị tụt hạng tiềm long. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bên này Thanh Vân các động tác cũng không chậm, mang theo thần tình lo lắng kéo Thạch Thanh vào trong phòng tu luyện, Thanh Vân Các tuy rằng không có cường giả Linh Hải, nhưng thương thế của Thạch Thanh không tính là nghiêm trọng, vài vị Cường giả Tinh Cực Cảnh liên thủ, hơn nữa còn có đỉnh cấp đan dược, trong khoảng thời gian ngắn hồi phục hẳn là không vấn đề, so với chuyện này, thứ tự trên Tiềm Long Bảng càng khiến bọn họ coi trọng hơn.
Hai người rời đài không khiến bầu không khí lắng xuống mà trái lại càng bùng nổ mạnh hơn.
- Không ngờ Thạch Thanh chiến đấu với Băng Linh lại có tràng diện đến mức này, nhân tài mới xuất hiện còn xa mới đuổi kịp hắn.
- Đúng thế! Băng Linh là tiểu cự đầu lâu đời, người có thể khiến nàng thụ thương không nhiều, tuy rằng tiểu thương gần như không ảnh hưởng tới toàn cục, tiếp tục chiến đấu, nếu không điều dưỡng thì chỉ nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục triệt để, không lưu lại hậu hoạn.
- Trong tổ năm, tứ cường đã hiện ra rồi, chính là Băng Linh, Thạch Thanh, Đường Tiểu Sơn và Diệp Trần, không biết bốn người họ có ai đụng nhau không, nếu như đụng nhau, chính là một hồi long tranh hổ đấu rồi.
Mọi người vô cùng chờ mong những trận bí tái kế tiếp, đương nhiên không chỉ có tổ năm, tiểu tổ khác cũng đặc sắc vạn phần, mặt khác, tiểu tổ chỉ có hai bốn người, chiến mười trận liên tiếp, gặp mười người, chắc chắc sẽ có tràng diện cường gặp cường.
Băng Linh chiến đấu với Thạch Thanh, Lâm Kỳ bên kia cũng đang tiến hành chiến đấu, bởi vì thực lực đôi bên chênh lệch nhau, cho nên không chói mắt như bên này lắm.
Hiện tại kết quả chính là Lâm Kỳ đơn giản chiến thắng!
Thời gian chậm chạp qua đi, tổ năm đã chiến tới trận năm, trận sáu rõ ràng là Diệp Trần, mà đối thủ của hắn chính là Ô Lương Vũ đệ tử Phi Thiên Ma Tông.
Mọi người còn chưa hồi phục tinh thần đột nhiên phấn chấn, từ biểu hiện mà xem, Ô Lương Vũ đích xác không bằng Diệp Trần, nhưng không yếu như Cao Phong, thậm chí mạnh hơn nhiều, bọn họ chờ mong chính là Diệp Trần dùng tư thái nào để chiến thắng đối thủ đây?
Phía sau mở rộng hai cánh màu đen, Ô Lương Vũ bay lơ lửng trên không trung võ đài, từ trên cao nhìn xuống Diệp Trần.
- Hừ, chỉ cần kéo dãn cự ly, liền không có gì đáng sợ nữa.
Bị mọi người cho rằng không bằng Diệp Trần, nghe tiếng bàn luận Ô Lương Vũ bị đả kích mạnh, trong mắt hắn, Diệp Trần có thể một kiếm đánh bại Cao Phong bởi vì cự ly quá gần, hơn nữa sự việc đột ngột, Cao Phong lại vừa tung ra chiêu cực mạnh, tâm thần có chút nới lỏng, cho nên mới bị Diệp Trần miểu sát. Hiện tại hắn ở trên không trung, đối phương cách hắn trăm thước, chỉ cần Diệp Trần hơi động, bằng vào hiệu quả tăng tốc của đôi cánh đen, Ô Lương Vũ hoàn toàn có thể kịp phản ứng, sẽ không để Diệp Trần tiếp cận dễ dàng.
Trên dãy ghế đầu, Hắc Nha đạo nhân thỏa mãn gật đầu, phản ứng của Ô Lương Vũ rất tốt, cự ly cũng đủ xa, có thể phát huy ưu thế hắc nha tới cực hạn.
Đối với việc Ô Lương Vũ kéo dãn cự ly, Diệp Trần cũng không quá mức lưu ý, chênh lệch giữa bọn họ không phải một hai cấp, căn bản không có khả năng ngang sức.
- Tử Vong Cụ Phong!
Ô Lương Vũ ra chiêu, thân là đệ tử Phi Thiên Ma tông, bài danh thứ hai lăm trên Tiềm Long Bảng, thực lực của hắn rất mạnh, chỉ thấy hai cánh đen vỗ kịch liệt, quang mang đen kịt đại thịnh, vô số đạo hình cung chồng chất hội tụ trên không trung, hình thành một cơn lốc bằng quang mang hắc sắc, nhằm phía Diệp Trần mà tàn phá, khí thế phô thiên cái địa, không thể né tránh.
Roẹt!
Tiếng xé vải quái dị vang lên, giữa bầu trời đầy hắc quang xuất hiện một đạo hoa ngân, hoa ngân nhanh chóng nở rộng, Diệp Trần cầm kiếm từ trong đó đi ra, lông tóc không chút tổn thương.
Con ngươi Ô Lương Vũ co rụt lại, vô ý thức vỗ cánh lùi nhanh về sau.
Vù!
Một đạo kiếm khí mang theo kiếm ý đánh trượt chân khí hộ thể của hắn, mạnh mẽ chém lên lam sắc quang mạc tạo thành một vòng gợn sóng.
- Lần này ta xem ngươi phá vỡ kiểu gì! Tử Vong Bạo Phong!
Hai cánh phía sau phối hợp với loan đao trong tay, Tử Vong Cụ Phong nhất thời biến thành Tử Vong Bạo Phong, quang mang hình cung dày đặc, khí thế hủy diệt vạn vật đánh tới Diệp Trần, Ô Lương Vũ tin tưởng dưới một kích này Diệp Trần chỉ cần kẽ hở có thể bị thương nặng.
Một, hai bước, tam binh!
Diệp Trần đi tới trước ba bước, sau đó giơ lên Tinh Ngân Kiếm, đánh tới.
Bụp!
Trong hư không lóe lên điện quang, hắc sắc bạo phong bị phân thành hai, dường như xé đi tấm màn che, mà sau màn che Ô Lương Vũ một chút phản ứng cũng không có, bị một kiếm bổ ra hộ thể chân khí, lăng không lộn ba bốn vòng mới ngã xuống, cuối cùng dán thân vào lam sắc quang mạc trượt xuống.
- Một kiếm cư nhiên ẩn chứa hai chủng ý cảnh vân lôi, điều này sao có thể?
Một vị trưởng lão Phi Thiên Ma Tông kinh ngạc nói.
Lúc trước, Diệp Trần tuy rằng vận dụng nhiều lần ý cảnh Thiên Toái Vân còn không làm người khác chú ý, đồng thời ý cảnh hắn còn bảo lưu thực lực, ít người chú ý tới điểm này, hầu như không có ai biết, đối thủ của hắn hiện tại là Ô Lương Vũ tự nhiên hấp dẫn chú ý của đám người Phi Thiên Ma tông.
Một trưởng lão nội môn cảm thán nói:
- Ý cảnh tuy không khó nắm bắt bằng kiếm ý nhưng lại khảo nghiệm lớn tới ngộ tính cùng thiên tư của người ta, cùng hắn chiến đấu Lương Vũ kiếm quá xa.
Hắc Nha Đạo Nhân cười khổ một tiếng, không khỏi quan sát Diệp Trần thêm vài lần, ba lần nhìn thấy Diệp Trần, ba lần thực lực khác hẳn nhau, nói thật hắn còn chưa thấy người thanh niên nào có tốc độ tiến bộ tăng nhanh kinh khủng như vậy, ngay cả Tư Không Thánh cũng có điểm thua kém.
- Thực sự là một tiểu quái vật a.
Hắc Nha Đạo Nhân nói lời chi tâm.
Diệp Trần thắng không ngoài dự liệu của tài phán, lập tức tuyên bố kết quả, bọn họ nhiều ít đều muốn xem Diệp Trần có thể chiến thắng tới khi nào, có toàn thắng tất cả các trận vòng hai hay không, lại mong muốn này thực sự có chút hơi quá điên cuồng.
- Mười hai trận thắng liên tiếp, ta thế nào cảm giác Diệp Trần trận so tài Tiềm Long Bảng lần này khiến người ta sinh ra cảm giác chờ mong, chờ mong hắn thắng lợi đi xuống đài nhỉ?
- Ta cũng vậy, còn đang kỳ quái đây? Theo đạo lý mà nói, thực lực hiện tại hắn biểu hiện ra còn không đạt tới tư cách top mười a.
- Có thể đối với những người khác chúng ta hiểu rõ, còn hắn thì tương đối xa lạ a! Thuộc về hạng người vô danh chân chính, trong chốn giang hồ, hạng vô danh đánh bại cao thủ thành danh, loại chuyện này không thể nghi ngờ là oanh động nhất, truyền lưu rộng rãi nhất.
Một người trong đó nói ra điểm quan trọng.
Những người khác nghe xong, trong lòng sáng tỏ, đúng thế, trong cao thủ trẻ tuổi, Diệp Trần là hạng người vô danh, hơn nữa vẫn còn ẩn giấu thực lực, không giống như Thác Bạt KHổ, vừa lên đã thể hiện ra thực lực ngang với các tiểu đầu sỏ lâu đời, có thể khiến mọi người giảm đi cảm giác chờ mong với hắn, dù sao đối thủ của hắn cũng chỉ có mấy người, những trận so tài lúc trước rõ ràng chỉ là thêu hoa dệt gấm mà thôi.
Oa!
Từ mặt đất đứng dậy, Ô Lương Vũ há mồm phun ra một ngụm máu, trong ngực thoải mái, nhưng tinh thần không thoải mái chút nào.
Hắn nhỡ kỹ, lúc trước gặp Diệp Trần ở Kim Đỉnh thành thì thực lực của đối phương không khác hắn là bao, sở dĩ có thể thoát khỏi Âm Phong Lang tập kích không phải là thực lực chênh lệch mà là sớm tránh được âm ba công kích của Âm Phong Lang.
Cách xa nhau mấy tháng, đối phương không chỉ bước vào cảnh giới Bão Nguyên hậu kỳ, sức chiến đấu càng đột nhiên tăng mạnh, ngày đi ngàn dặm, đem chút tiến bộ của hắn vứt thẳng ra ngoài, bỏ lại hắn càng ngày càng xa, hiện tại trong đầu hắn đang suy nghĩ, Diệp Trần đến tuột cùng là tu luyện thế nào? Chênh lệch giữa bọn họ trong một khoảng thời gian ngắn lại chênh lệch như vậy? Chính mình ba năm nỗ lực không bằng một năm, thậm chí mấy tháng của đối phương.
Trong lúc nhất thời, Ô Lương Vũ tinh thần uể oải, trong dĩ vãng hắn kiêu ngạo bởi sự tiến bộ của hắn nhanh hơn người khác nhiều, thế nhưng hiện tại, căn bản không còn như dĩ vãng, có người tiến bộ so với hắn càng nhanh hơn nhiều, người phía sau cũng sắp đuổi tới, có lẽ hắn sắp phải đổi diện với sự thật khó chấp nhận.
Lẽ nào Ô Lương Vũ hắn không thể xếp vào hạng tuyệt đỉnh thiên tài sao?
Trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, hùng tâm tráng chí của Ô Lương Vũ hóa thành hư vô, cảm giác trước đây mình có chút khôi hài, cứ như một vở kịch vậy.
Diệp Trần không biết Ô Lương Vũ suy nghĩ cái gì, cũng không quan tâm, nhưng mà nếu phát sinh trên đầu hắn, hắn cũng không nghĩ tiêu cực như Ô Lương Vũ, cường giả chân chính đầu tiên phải có ý chí và trái tim kiên định, dù cho trời long đất lở cũng không sợ, ngang nhiên đối mặt.
Chỉ có tâm tình lớn thì mới có bản chất thực sự của cường giả.
Trận thứ sáu kết thúc, trận bảy bắt đầu, hai bên là Đường Tiểu Sơn và một cao thủ trẻ tuổi trên top đầu Tiềm Long Bảng.
Dường như mất mặt với Diệp Trần, Đường Tiểu Sơn chỉ một kiếm đánh bại đối thủ thực lực không tầm thường, đạt được trận thắng thứ hai.
Không ít người bàn luận về Diệp Trần và Đường Tiểu Sơn trong thập đại tân tinh, Đường Tiểu Sơn xếp hạng bốn, Diệp Trần xếp hạng năm, hiện tại danh tiếng Diệp Trần cao hơn Đường Tiểu Sơn, khiến hắn cảm nhận được áp lực, muốn dùng kiếm để chứng minh thực lực của mình trên Diệp Trần, bài danh thứ tư thập đại tân tinh không phải hư danh.
Vòng ba và vòng bốn, Đường Tiểu Sơn đúng thực là chứng minh mục đích này, đầu tiên là sử dụng kiếm đánh bại đối thủ thứ ba, sau đó dùng kiếm thuật phổ thông đánh bại đối thủ thứ tư, danh tiếng có một không hai.
Diệp Trần không có loại hăng hái này, cho dù có cũng không đem Đường Tiểu Sơn thành mục tiêu, hắn chỉ cần chiến thắng là được rồi.
Mặc dù vật, Diệp Trần liên tục thắng mười bốn trận liên tiếp vẫn rất bắt mắt, cho dù hắn không tranh danh, nhưng danh tiếng Đường Tiểu Sơn cũng không áp nổi hắn.
Bên này những trận so tài khác vẫn diễn ra với khí thế hừng hực, các tiểu tổ khác cũng không chút yên tĩnh nào.
Tổ một, Thác Bạt Khổ vừa chiến thắng một cao thủ bài danh thứ chín trên Tiềm Long Bảng, tương đối thú vị chính là, đầu tiên hắn thừa nhận một kích của đối phương, sau đó phản kích, lực phòng ngự kinh khủng khiến nhiều người nhíu mày, dù sao cao thủ thứ chín trên Tiềm Long Bảng cũng không phải hạng vô danh, ai có thể chính diện thừa nhận một kích của hắn chứ, không phải buồn quá mà đi tìm chết sao?
Tổ hai, Ngụy Nhân Kiệt đánh bại Lâm Kỳ lúc trước thua một trận, đối thủ của hắn không phải ai khác chính là tiểu cự đầu lâu đời, đại đệ tử Vô Tình tông Lý Đạo Hiên.
Ngụy Nhân Kiệt với đao ý tiểu thành không nghi ngờ là bài danh trước ba trong giới trẻ, đáng tiếc hắn gặp phải Lý Đạo Hiên, kiếm ý của đối phương đạt tới lục thành cảnh giới, kiếm ý vừa ra không khí đọng lại, một kiếm trảm bay bảo đao của Ngụy Nhân Kiệt.
Tổ ba, Mộ Dung Khuynh Thành đối chiến với đại đệ tử Luyện Hỏa Môn - Mạnh Siêu.
Thực lực Mạnh Siêu tương đương Ô Lương Vũ, Xích Luyện thần chưởng vô cùng nóng bỏng không gì sánh được, nung chảy kim thiết, chỉ là đối mặt với Mộ Dung Khuynh Thành, Xích Luyện Thần Chưởng căn bản vô dụng, công gần ba chiêu đã bị Mộ Dung Khuynh Thành dùng Thiên Ma Lực Tràng cách không túm hắn, rơi xuống choáng váng đầu óc.
Tổ sáu, Hỏa Linh thái tử Nghiêm Xích Hỏa nói cho mọi người biết cái gì là bá đạo, cái gì là không thể đỡ, trường đao trên tay hắn như một con hỏa long dương nanh múa vuốt, một đao chém xuống, phòng thủ nhiều tầng cũng bị phá tan, bay ngược ra ngoài chiến bại.
Tới lúc này, mọi người rõ ràng, vòng kế tiếp tùy thời đều gặp phải cặp đấu siêu cấp.
- Vòng năm trận bốn, Diệp Trần chiến Đường Tiểu Sơn.
Theo tiếng nói của tài phán, bầu không khí trên khán đài như bị nung nóng.
Đối với chuyện này Diệp Trần không ngoài ý mốn, hiện tại chia thành sáu tổ, mỗi tiểu tổ có hai bốn người, trừ bản thân Diệp Trần còn hai ba người, tiến hành mười trận chiến, mỗi người mười đối thủ khác nhau, vì thế tỉ lệ Diệp Trần gặp Đường Tiểu Sơn là bốn thành, hiện tại gặp cũng không nói gì trùng hợp.
- Bài danh thứ năm cùng thứ tư thập đại tân tinh lên đài rồi, không biết ai cao hơn một bậc đây?
- Xem là biết mà, bọn họ vẫn bảo trì thắng liên tiếp, trận này kết thúc, có một người không giữ nổi thành tích liên tục chiến thắng rồi.
Đường Tiểu Sơn cười lạnh, thân hình chợt lóe, trực tiếp xuyên qua lam sắc quang mạc, xuất hiện trên võ đài, cổ tay vừa chuyển một thanh trường đao xuất hiện trong tay.
Thấy Diệp Trần lên đài, Đường Tiểu Sơn nhìn lưỡi đao nói:
- Nhắc nhở ngươi một câu, đao ý của ta đạt cảnh giới ngũ thành, nếu không muốn thụ thương có thể lựa chọn chịu thua.
- Cái gì đao ý của Đường Tiểu Sơn đạt tới ngũ thành? Như vậy xem ra, bài danh của hắn trên thập đại tân tinh không phải thứ ba nữa rồi, Kiền Vân và Cốc Vân Du chưa chắc đã chặn nổi hắn, nói không chừng bị hắn phản lại áp chế.
- Thực lực ẩn dấu quá nhiều, đao ý đạt tới ngũ thành, trong cao thủ trẻ tuổi dùng đao, gần bằng Hỏa Linh thái tử Xích Nghiêm rồi.
Đao ý như kiếm ý, lĩnh ngộ rất khó, đề thăng cũng khó, hơn nữa càng lên cao càng khó, dùng cửa khẩu để hình dung thì đao ý tiểu thành như qua một cấp bậc, càng thăng tiến càng kinh khủng, mỗi tầng như một cấp bậc, như đột phá một cửa ải, như bốn thành đao ý như một người đột phá một cấp bậc cảnh giới, đến lúc thành đao ý cũng như đột phá một cấp bậc.. mà đao ý đại thành còn một cửa lớn cần đột phá, về phần đao ý viên mãn, đã không còn hình dung bằng đột phá cấp bậc nữa rồi, chuẩn xác mà nói, rèn luyện đao ý như tinh luyện ý chí cùng kinh lịch, đao ý viên mãn với đao khách mà nói chính là giấc mộng muôn đời.
Cao thủ trẻ tuổi, kiếm ý đạt tới giai tiểu thành tuyệt đối là tồn tại đứng đầu, mỗi lúc đề thăng một thành, sức chiến đấu vượt lên một đẳng cấp, nói cách khác, lĩnh ngộ đao ý ngũ thành so với Ngụy Nhân Kiệt lĩnh ngộ tiểu thành đao ý đã không cùng đẳng cấp, chênh lệch thập phần rõ ràng.
- Năm thành đao ý, có chút thú vị.
Hỏa Linh Thái Tử Nghiêm Xích Hỏa hơi có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng ngoại trừ đao ý của hắn đạt tiểu thành đã là cấp tối cao, không ngờ còn lòi ra một người lĩnh ngộ năm thành đao ý, nhưng không phải đệ tử của lục phẩm tông môn.
Lâm Vẫn không biết vô tình hay cố ý nhìn qua Mộ Dung Khuynh Thành, bộ dáng tươi cười:
- Chịu thua có thể bảo toàn chút mặt mũi, nhưng mà nhìn bộ dạng hắn, tựa hồ không có ý này.
Mộ Dung Khuynh Thành vén tóc mai, nhu nhuận nói:
- Hiện tại kết luận còn hơi sớm, nhìn tiếp sẽ biết mà.
Tại Tam Giang Thành thuộc Thông Linh quốc, kiếm ý của Diệp Trần đạt tới cảnh giới tiểu thành, vượt cấp đánh bại Cao Viễn, hiện tại tu vi hắn tăng mạnh, kiếm ý vị tất không có đột phá, Đường Tiểu Sơn biết muốn dùng một câu nói để đánh lui Diệp Trần là không có khả năng, Diệp Trần nhất định còn hậu chiêu phía sau.
- Đã như vậy chờ kết quả đi!
Lâm Vẫn nheo mắt nói.