Mà cũng trong lúc này, Diệp Trần trải qua một lần tẩy lễ trọng yếu nhất trong đời.
Một lần đêm tối, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành kết hợp với nhau, đêm hôm đó, hai người giày vò đến sáng ngày thứ hai mới dừng lại, thân thể của Mộ Dung Khuynh Thành thập phần hoàn mỹ, bóng loáng như tơ lụa, dáng người cao gầy, cũng không lộ ra vẻ gầy yếu, lại không lộ ra quá mức đầy đặn, thuộc về giữa cả hai, bởi vì hai người đều là tu vị Linh Hải Cảnh, lực bền bỉ kinh người, một đêm hoang đường, ngược lại khiến cho tinh thần bọn họ thập phần tốt, trong mơ hồ, khí chất của hai người đều đã có một ít biến hóa, ít nhất ngày hôm sau, lúc Diệp Thiên Hào Trầm Ngọc Thanh trông thấy Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành liền mỉm cười, tựa hồ đã biết chút gì đó.
Diệp Trần đã 27 tuổi, lần thứ nhất "phá tờ- rinh", luôn luôn có chút xúc động, tìm được cơ hội liền mây mưa với Mộ Dung Khuynh Thành, mà mị lực của Mộ Dung Khuynh Thành thật sự là cực lớn, bởi vì tu luyện chính là ma lực, thân có ma thân, mang đến cho người khác một loại cảm giác cao quý và hấp dẫn, phảng phất tập hợp thể giữa thiên sứ và ma quỷ, trên giường, Mộ Dung Khuynh Thành lộ ra hết sức chủ động, hoàn toàn trái ngược với vẻ tỉnh táo lúc bình thường.
Tóm lại, trong thời gian ngắn ngủi này, hai người hưởng thụ chỉ là sinh hoạt ao ước uyên ương không ao ước tiên, cảm thấy rất kích tình.
...
Sáng sớm không khí tươi mát ướt át, bên ngoài truyền đến tiếng chim con ríu ra ríu rít.
Mở to mắt, Diệp Trần nhìn nhìn Mộ Dung Khuynh Thành nằm ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trong tầm mắt, Mộ Dung Khuynh Thành ngọc thể ngang dọc, chỉ khoát một tấm tơ lụa hơi mỏng, đường cong kinh diễm căn bản không cách nào che dấu, bờ mông đầy đặn nửa kín nửa hở, lộ ra một mảnh trắng như tuyết, bộ ngực thì lộ ra đường cong khoa trương, tựa hồ so với trước đó càng thêm đầy đặn, dưới tơ lụa có hai điểm nhô lên.
- Ngày hôm qua làm mấy lần, có lẽ có năm lần a!
Cười khổ một tiếng, Diệp Trần toàn thân trần trụi đi xuống giường, vào phòng tắm tẩy trừ thân thể thoáng một phát.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Mộ Dung Khuynh Thành đã tỉnh lại, nàng duỗi cái lưng mệt mỏi, tơ lụa trên người lập tức chảy xuống.
- Tiểu yêu tinh!
Diệp Trần đi qua, hôn đối phương.
Mộ Dung Khuynh Thành nháy nháy hai mắt, hưởng thụ lấy nụ hôn của Diệp Trần.
Lại giằng co cả buổi, Diệp Trần lúc này mới đi ra phòng ngủ, đi vào trong sân.
Sân nhỏ này là một trong những sân nhỏ xa hoa nhất của Diệp gia, bên trong có rừng cây, có hồ nước, có hoa viên, còn có hòn non bộ nước biếc, đình đài lầu các, phảng phất một tiểu thiên đường, hít sâu một hơi, Diệp Trần đeo lấy trường kiếm, đi đến trước hồ nước. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
- Trảm!
Hai tay hư nắm không khí, Diệp Trần thẳng tắp đánh xuống.
Hổn hển!
Không khí quay cuồng, bên trên hồ nước xuất hiện một dấu vết thẳng tắp.
- Kỳ quái, Chân Nguyên của ta tựa hồ tăng trưởng không ít, sắp đột phá đến Linh Hải Cảnh hậu kỳ.
Diệp Trần có thể cảm nhận được Chân Nguyên bành trướng trong cơ thể, như nước sông cuồn cuộn, không ngớt không dứt, tràn ngập một cổ lực lượng dâng trào muốn phun ra ngoài.
Không nghĩ nhiều, Diệp Trần tĩnh tâm ngưng thần, dần dần tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Trước mắt, ngoại trừ Phá Hư Chỉ, Kim Chi Liên Y, Ngự Kiếm Thuật cùng với Tiệt Huyết Quỷ Chỉ, những võ học khác sớm đã viên mãn đến không thể viên mãn hơn được nữa.
Mà Phá Hư Chỉ, Diệp Trần từ hơn một năm trước đã tu đến chín thành hỏa hầu, tuy nói viên mãn không phải dễ dàng đạt tới như vậy, nhưng Diệp Trần có cảm giác, chỉ cần có một cơ hội, liền có thể thuận lợi đại thành, đạt tới mười thành viên mãn hỏa hầu.
Kim Chi Liên Y thì gian nan hơn rất nhiều, đây là một môn áo nghĩa võ học đẳng cấp cao, hơn một năm khổ tu và tôi luyện, cũng chỉ khiến hắn từ ba bốn thành hỏa hầu đạt tới bốn năm thành hỏa hầu, bất quá cái này đã rất khủng bố rồi, luận uy lực, đuổi thẳng đến Ngự Kiếm Thuật, không hề yếu hơn Ngự Kiếm Thuật bao nhiêu.
Diệp Trần vẫn cho rằng, trao đổi Ngự Kiếm Thuật Tư Đồ Hạo là một lần thu hoạch lớn nhất từ trước đến nay của hắn, hôm nay, Ngự Kiếm Thuật vẫn dừng lại ở đệ nhị trọng đỉnh phong, nhưng bất kể là tốc độ hay là lực công kích, cũng không thể nghĩ sẽ xếp vào thứ hai, tuyệt đối là siêu cấp đòn sát thủ.
Tư Đồ Hạo có thể đại phóng quang mang trên Tông Sư Bảng, Diệp Trần không biết có nguyên nhân vì mình không, chỉ là việc này cũng không quan trọng, dù đối phương sắp xếp thứ hai, thậm chí đẩy hắn xuống dưới, hắn cũng không hối hận, đối phương có thể đuổi kịp và vượt lên, đó là thiên phú của đối phương, không có thiên phú, cho dù có cho hắn tài nguyên tốt cỡ nào, cũng sẽ không có thành tựu cực cao, tối đa chỉ tạo ra được một cao thủ hiếm có thôi.
Ngự Kiếm Thuật thật lợi hại, nhưng Diệp Trần cũng không coi thường Tiệt Huyết Quỷ Chỉ.
Môn chỉ thuật này thật sự rất quỷ dị, một chỉ hoạch xuất, dị tượng tỏa ra, thân ảnh vong hồn áo bào trắng kia càng phát ra rõ ràng, có một lần, Diệp Trần thậm chí còn thấy đối phương nhìn hắn cười nữa, hắn không biết đó có phải là ảo giác hay không, bởi vì quá mức chân thực rồi, thật giả khó phân biệt.
Có lẽ Long Vương biết có chuyện gì xảy ra, nhưng Long Vương đang bế quan mất rồi.
- Cảnh giới Ngự Kiếm Thuật đệ nhị trọng đỉnh phong đã ổn định, kế tiếp, có thể trùng kích cảnh giới đệ tam trọng rồi.
Cảnh giới đệ tam trọng có thể phân hoá ra Chân Nguyên phi kiếm, lấy linh hồn lực và kiếm ý của Diệp Trần thi triển ra, uy lực của một thanh Chân Nguyên phi kiếm đều có thể miểu sát tông sư đạt trình độ cao nhất, nếu như là trăm kiếm tề phát, thiên kiếm tề phát, uy lực của nó khó có thể tưởng tượng được, đương nhiên, trong lịch sử, uy lực lớn nhất của Ngự Kiêm Thuật do kiếm khách Linh Hải Cảnh thi triển ra cũng chỉ là bảy mươi hai kiếm tề phát, truyền thuyết có người đạt tới chín chín tám mươi mốt kiếm tề phát, không biết là thật hay giả nữa.
...
Nam Phương Vực Quần.
Kim Sa Vực!
Trong tửu lâu rất xa hoa, Sở Trung Thiên cùng với thiên tài của Kim Sa Vực đều ở bên trong uống rượu.
Ngồi ở bên cạnh Sở Trung Thiên chính là sư muội của hắn, La Sát Nữ, tóc tím con mắt màu tím, thập phần xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, dung mạo mỹ lệ.
- Sở huynh, hôm nay ngươi chính là nhân vật nổi danh nhất ở Nam Phương Vực Quần, huynh đệ ta mời ngươi một ly.
Rất hiển nhiên, thiên tài của Kim Sa Vực đều là lấy Sở Trung Thiên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, dù sao Sở Trung Thiên lúc trước chính tuổi trẻ cự đầu của Nam Phương Vực Quần, hôm nay, Sở Trung Thiên đã là cao thủ Tông Sư Bảng, bài danh trong top 20, phần vinh quang này, đủ để khiến cho cả Nam Phương Vực Quần khiếp sợ, mà Thiên Thư công tử và Lôi Chi Công Chúa tuy rằng vẫn chói mắt như trước, nhưng so với Sở Trung Thiên thì phải kém sắc rất nhiều.
Một lần đêm tối, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành kết hợp với nhau, đêm hôm đó, hai người giày vò đến sáng ngày thứ hai mới dừng lại, thân thể của Mộ Dung Khuynh Thành thập phần hoàn mỹ, bóng loáng như tơ lụa, dáng người cao gầy, cũng không lộ ra vẻ gầy yếu, lại không lộ ra quá mức đầy đặn, thuộc về giữa cả hai, bởi vì hai người đều là tu vị Linh Hải Cảnh, lực bền bỉ kinh người, một đêm hoang đường, ngược lại khiến cho tinh thần bọn họ thập phần tốt, trong mơ hồ, khí chất của hai người đều đã có một ít biến hóa, ít nhất ngày hôm sau, lúc Diệp Thiên Hào Trầm Ngọc Thanh trông thấy Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành liền mỉm cười, tựa hồ đã biết chút gì đó.
Diệp Trần đã 27 tuổi, lần thứ nhất "phá tờ- rinh", luôn luôn có chút xúc động, tìm được cơ hội liền mây mưa với Mộ Dung Khuynh Thành, mà mị lực của Mộ Dung Khuynh Thành thật sự là cực lớn, bởi vì tu luyện chính là ma lực, thân có ma thân, mang đến cho người khác một loại cảm giác cao quý và hấp dẫn, phảng phất tập hợp thể giữa thiên sứ và ma quỷ, trên giường, Mộ Dung Khuynh Thành lộ ra hết sức chủ động, hoàn toàn trái ngược với vẻ tỉnh táo lúc bình thường.
Tóm lại, trong thời gian ngắn ngủi này, hai người hưởng thụ chỉ là sinh hoạt ao ước uyên ương không ao ước tiên, cảm thấy rất kích tình.
...
Sáng sớm không khí tươi mát ướt át, bên ngoài truyền đến tiếng chim con ríu ra ríu rít.
Mở to mắt, Diệp Trần nhìn nhìn Mộ Dung Khuynh Thành nằm ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trong tầm mắt, Mộ Dung Khuynh Thành ngọc thể ngang dọc, chỉ khoát một tấm tơ lụa hơi mỏng, đường cong kinh diễm căn bản không cách nào che dấu, bờ mông đầy đặn nửa kín nửa hở, lộ ra một mảnh trắng như tuyết, bộ ngực thì lộ ra đường cong khoa trương, tựa hồ so với trước đó càng thêm đầy đặn, dưới tơ lụa có hai điểm nhô lên.
- Ngày hôm qua làm mấy lần, có lẽ có năm lần a!
Cười khổ một tiếng, Diệp Trần toàn thân trần trụi đi xuống giường, vào phòng tắm tẩy trừ thân thể thoáng một phát.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Mộ Dung Khuynh Thành đã tỉnh lại, nàng duỗi cái lưng mệt mỏi, tơ lụa trên người lập tức chảy xuống.
- Tiểu yêu tinh!
Diệp Trần đi qua, hôn đối phương.
Mộ Dung Khuynh Thành nháy nháy hai mắt, hưởng thụ lấy nụ hôn của Diệp Trần.
Lại giằng co cả buổi, Diệp Trần lúc này mới đi ra phòng ngủ, đi vào trong sân.
Sân nhỏ này là một trong những sân nhỏ xa hoa nhất của Diệp gia, bên trong có rừng cây, có hồ nước, có hoa viên, còn có hòn non bộ nước biếc, đình đài lầu các, phảng phất một tiểu thiên đường, hít sâu một hơi, Diệp Trần đeo lấy trường kiếm, đi đến trước hồ nước. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
- Trảm!
Hai tay hư nắm không khí, Diệp Trần thẳng tắp đánh xuống.
Hổn hển!
Không khí quay cuồng, bên trên hồ nước xuất hiện một dấu vết thẳng tắp.
- Kỳ quái, Chân Nguyên của ta tựa hồ tăng trưởng không ít, sắp đột phá đến Linh Hải Cảnh hậu kỳ.
Diệp Trần có thể cảm nhận được Chân Nguyên bành trướng trong cơ thể, như nước sông cuồn cuộn, không ngớt không dứt, tràn ngập một cổ lực lượng dâng trào muốn phun ra ngoài.
Không nghĩ nhiều, Diệp Trần tĩnh tâm ngưng thần, dần dần tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Trước mắt, ngoại trừ Phá Hư Chỉ, Kim Chi Liên Y, Ngự Kiếm Thuật cùng với Tiệt Huyết Quỷ Chỉ, những võ học khác sớm đã viên mãn đến không thể viên mãn hơn được nữa.
Mà Phá Hư Chỉ, Diệp Trần từ hơn một năm trước đã tu đến chín thành hỏa hầu, tuy nói viên mãn không phải dễ dàng đạt tới như vậy, nhưng Diệp Trần có cảm giác, chỉ cần có một cơ hội, liền có thể thuận lợi đại thành, đạt tới mười thành viên mãn hỏa hầu.
Kim Chi Liên Y thì gian nan hơn rất nhiều, đây là một môn áo nghĩa võ học đẳng cấp cao, hơn một năm khổ tu và tôi luyện, cũng chỉ khiến hắn từ ba bốn thành hỏa hầu đạt tới bốn năm thành hỏa hầu, bất quá cái này đã rất khủng bố rồi, luận uy lực, đuổi thẳng đến Ngự Kiếm Thuật, không hề yếu hơn Ngự Kiếm Thuật bao nhiêu.
Diệp Trần vẫn cho rằng, trao đổi Ngự Kiếm Thuật Tư Đồ Hạo là một lần thu hoạch lớn nhất từ trước đến nay của hắn, hôm nay, Ngự Kiếm Thuật vẫn dừng lại ở đệ nhị trọng đỉnh phong, nhưng bất kể là tốc độ hay là lực công kích, cũng không thể nghĩ sẽ xếp vào thứ hai, tuyệt đối là siêu cấp đòn sát thủ.
Tư Đồ Hạo có thể đại phóng quang mang trên Tông Sư Bảng, Diệp Trần không biết có nguyên nhân vì mình không, chỉ là việc này cũng không quan trọng, dù đối phương sắp xếp thứ hai, thậm chí đẩy hắn xuống dưới, hắn cũng không hối hận, đối phương có thể đuổi kịp và vượt lên, đó là thiên phú của đối phương, không có thiên phú, cho dù có cho hắn tài nguyên tốt cỡ nào, cũng sẽ không có thành tựu cực cao, tối đa chỉ tạo ra được một cao thủ hiếm có thôi.
Ngự Kiếm Thuật thật lợi hại, nhưng Diệp Trần cũng không coi thường Tiệt Huyết Quỷ Chỉ.
Môn chỉ thuật này thật sự rất quỷ dị, một chỉ hoạch xuất, dị tượng tỏa ra, thân ảnh vong hồn áo bào trắng kia càng phát ra rõ ràng, có một lần, Diệp Trần thậm chí còn thấy đối phương nhìn hắn cười nữa, hắn không biết đó có phải là ảo giác hay không, bởi vì quá mức chân thực rồi, thật giả khó phân biệt.
Có lẽ Long Vương biết có chuyện gì xảy ra, nhưng Long Vương đang bế quan mất rồi.
- Cảnh giới Ngự Kiếm Thuật đệ nhị trọng đỉnh phong đã ổn định, kế tiếp, có thể trùng kích cảnh giới đệ tam trọng rồi.
Cảnh giới đệ tam trọng có thể phân hoá ra Chân Nguyên phi kiếm, lấy linh hồn lực và kiếm ý của Diệp Trần thi triển ra, uy lực của một thanh Chân Nguyên phi kiếm đều có thể miểu sát tông sư đạt trình độ cao nhất, nếu như là trăm kiếm tề phát, thiên kiếm tề phát, uy lực của nó khó có thể tưởng tượng được, đương nhiên, trong lịch sử, uy lực lớn nhất của Ngự Kiêm Thuật do kiếm khách Linh Hải Cảnh thi triển ra cũng chỉ là bảy mươi hai kiếm tề phát, truyền thuyết có người đạt tới chín chín tám mươi mốt kiếm tề phát, không biết là thật hay giả nữa.
...
Nam Phương Vực Quần.
Kim Sa Vực!
Trong tửu lâu rất xa hoa, Sở Trung Thiên cùng với thiên tài của Kim Sa Vực đều ở bên trong uống rượu.
Ngồi ở bên cạnh Sở Trung Thiên chính là sư muội của hắn, La Sát Nữ, tóc tím con mắt màu tím, thập phần xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, dung mạo mỹ lệ.
- Sở huynh, hôm nay ngươi chính là nhân vật nổi danh nhất ở Nam Phương Vực Quần, huynh đệ ta mời ngươi một ly.
Rất hiển nhiên, thiên tài của Kim Sa Vực đều là lấy Sở Trung Thiên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, dù sao Sở Trung Thiên lúc trước chính tuổi trẻ cự đầu của Nam Phương Vực Quần, hôm nay, Sở Trung Thiên đã là cao thủ Tông Sư Bảng, bài danh trong top 20, phần vinh quang này, đủ để khiến cho cả Nam Phương Vực Quần khiếp sợ, mà Thiên Thư công tử và Lôi Chi Công Chúa tuy rằng vẫn chói mắt như trước, nhưng so với Sở Trung Thiên thì phải kém sắc rất nhiều.