Dứt lời, Kim Vạn Song quay đầu nhìn mọi người, hắn tin rằng mọi người sẽ có lựa chọn chuẩn xác.
- Nhiều hơn một thành thì một thành, nhưng chỉ ở lần đầu tiên mà thôi!
Song sinh huynh đệ đồng thời gật đầu rồi đồng thời lắc lắc đầu, nói.
- Được, ta không ý kiến!
- Ta cũng vậy!
Tất cả mọi người đều đồng ý, con đường này không biết còn bao xa, bọn họ không dám lấy tính mạng của bản thân ra đặt cược a!
- Cho bọn họ vào đi!
Diệp Trần nói với Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ gật đầu, Hắc Ám Lực Trường mở ra một lổ hổng cho mọi người tiến vào.
"Ba!"
Khi mọi người tiến vào thì đám Tự bạo Ly Hoả Trùng cũng men theo huyết khí muốn theo vào nhưng lúc này Hắc Ám Lực Trường đã bít kín lại lổ hổng đẩy bọn chúng bắn ra xa loạn thành một đoàn.
Tiếp tục duy trì Hắc Ám Lực Trường, Mộ Dung Khuynh Thành mang theo mọi người tiếp tục phi hành về phía trước.
Kỳ thật, lúc đầu nàng không cho trung niên phụ nhân tiến vào cũng không phải là ích kỉ mà do lòng tự trọng của nàng. Nếu ngươi muốn tiến vào là vào, vậy thì ngươi xem ta là cái gì? Cho nên nàng không hề nhượng bộ, muốn bảo trì lập trường của mình. Nếu không làm như vậy thì người khác lấn được một bước sẽ tiếp tục lấn thêm bước thứ hai, rồi đem chuyện này trở thành hiển nhiên. Tuy không đến mức gây ra mâu thuẫn không thể hoá giải nhưng nàng vẫn tránh trước là tốt nhất.
Diệp Trần lúc nãy không ngăn cản cũng bởi vì hắn biết rõ Mộ Dung Khuynh Thành tại sao lại làm như vậy cho nên sau khi để mọi người tỏ rõ thái độ thì hắn mới để cho Mộ Dung Khuynh Thành cho bọn họ vào.
Chiều dài của con đường nhỏ này vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, sau khi phi hành liên tục hơn thời gian uống cạn một chung trà mà vẫn chưa thấy đầu cuối của con đường đâu. Lúc này, sự khó chịu trong lòng mọi người đã không còn lại chút gì, so với một thành bảo vật thì bọn họ đã không hề thiệt thòi gì mà ngược lại còn kiếm được nhiều hơn. Với chiều dài của con đường này thì trong lòng bọn họ đã rất rõ ràng là rất khó có thể bình yên vượt qua, ít nhiều cũng phải trả một cái giá lớn, thậm chí trả luôn cả tính mạng của bản thân. Hơn nữa, lúc này còn chưa thấy được đầu cuối thì không biết con đường này còn kéo dài bao nhiêu nữa?
Kim Vạn Song cũng đồng dạng có suy nghĩ như vậy, nên hắn mỉm cười nhìn Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Đa tạ!
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu không nói gì.
Lại qua thêm thời gian cỡ một chung trà, mọi người rốt cuộc đã thấy được đầu cuối của con đường, tất cả đều thở phào một hơi.
Qua hết con đường nhỏ, mọi người đồng thời hạ xuống mặt đất. Quay đầu nhìn lại thì thấy đám Tự bạo Ly Hoả Trùng kia vẫn còn đang bay loạn xạ tìm kiếm con mồi. Qua một lúc tựa hồ như thật sự không còn cảm ứng được huyết khí nên bọn chúng bắt đầu tản ra bay vào trong Ly Hoả Lâm không còn bóng dáng.
- Cuối cùng cũng thông qua!
Kim Vạn Song cười ha hả, nói.
- Lực trường này của ngươi rất đặc thù, hẳn là dùng áo nghĩa thôi động đúng không?
Hoàng y nữ tử hứng thú đánh giá Mộ Dung Khuynh Thành.
- Như nhau thôi!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng trả lại một câu đầy ý vị.
Hoàng y nữ tử thoáng sững sờ rồi hơi chút kinh ngạc lui sang một bên, không nói gì nữa.
- Nàng ta quả thật là mạt trác a!
Diệp Trần nói.
Lúc trước hai người cũng đã chú ý, khi mọi người lọt vào công kích của đám Tự bạo Ly Hoả Trùng thì mười người bọn họ đều luống cuống tay chân nhưng chỉ có hoàng y nữ tử là quanh thân có rất ít Tự bạo Ly Hoả Trùng, liên tưởng tới lời nàng ta nói lúc trước chỉ cần nội liễm huyết khí thì sẽ không lọt vào công kích thì cũng không khó đoán ra một chút ý vị gì đó.
Đương nhiên, mọi người biết những người còn lại cũng không phải người ngu ngốc, tất nhiên cũng đã nhìn ra sự kỳ lạ của hoàng y nữ tử, chỉ là không nói ra mà thôi.
Sau khi đi ra khỏi con đường nhỏ cực kỳ nguy hiểm kia thì trước mặt mọi người là một cung điện vô cùng lộng lẫy. Đại môn của cung điện hiện đang đóng chặt tản ra khí thế vô cùng mênh mông.
- Mở ra!
Kim Vạn Song nhìn ra đại môn cung điện không có cấm chế bao phủ nên đưa tay cách không đập tới một chưởng.
"Ầm! Ầm!..."
Đại môn đã đóng im ỉm không biết bao nhiêu năm tháng kia chậm rãi cót két mở ra. Mỗi người lúc này đều ngưng khí, nhìn chằm chằm vào mặt sau đại môn đang dần mở rộng ra, sợ bỏ qua một khắc quan trọng nào đó.
Rốt cuộc đại môn cũng hoàn toàn mở ra, một luồng sáng linh khí đột nhiên từ trong đại môn phóng ra. Mọi người không ai ngờ tới sẽ gặp chuyện này nên không ai kịp phản ứng, lập tức bị luồng sáng linh khí của bao phủ. Nhưng là không ai bị thương cả, mà ngược lại tinh thần trở nên thập phần sảng khoái. Luồng linh khí này cũng không có tính công kích nên bọn họ tận tình hấp thu!
- Đây là linh khí do linh thạch phát ra!
Trung niên phụ nhân cả kinh thốt lên.
- Cần phải có bao nhiêu linh thạch mới có thể hội tụ được luồng linh khí nồng đậm như thế này chứ? Chỉ mới một thoáng mà chân nguyên của ta đã khôi phục được không ít!
Song sinh huynh đệ cũng há to miệng nói.
- Đi vào trước đã!
Kim Vạn Song hít sâu một hơi, dẫn đầu bước đi vào.
Mọi người cũng lập tức theo sau.
Cung điện này vô cùng lớn, bốn phía đều vô cùng tráng lệ, trên vách tường treo đầy các ngọn đèn bằng thuỷ tinh lóng lánh, mặt đất đều được lót bằng ngọc thạch giá trị xa xỉ. Mà ở trong cung điện khắc một cái trận pháp cực lớn hình tròn, ở trung tâm có khắc vô số hoa văn vô cùng tinh mỹ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhưng thứ hấp dẫn lại không phải là trận pháp là là đống linh thạch ở bên trong trận pháp!
Một ngọn núi nhỏ bằng linh thạch a! Mà tất cả đều là Thượng phẩm linh thạch, bên cạnh ngọn núi linh thạch còn có bảy tám cái rương nhỏ đã mở ra, bên trong bày đủ lại bảo thạch đủ các thuộc tính và màu sắc, hồng lam lục hăc hoàng tím.... gì đều có cả.
- Nhiều Thượng phẩm linh thạch như vậy? Không biết là bao nhiêu nữa!
- Còn có bảy tám rương năng lượng bảo thạch!
Mọi người đều trợn mắt há mồm.
Lão giả là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, hắng giọng nói:
- Thượng phẩm linh thạch ở đây ít nhất cũng là năm trăm triệu khối, năng lượng bảo thạch đủ bảy rương.
- Chuyến đi này không tệ a! Rất không tệ!
Đại hán mặt vàng vui cười hớn hở.
Bọn họ tuy đúng là vì bảo vật mà đến, Thượng phẩm linh thạch thật sự cũng không để trong lòng, nhưng khi số lượng Thượng phẩm linh thạch đạt đến một con số khổng lồ thì không ai lại không động tâm, bọn họ cũng không ngoại lệ.
- Nhiều hơn một thành thì một thành, nhưng chỉ ở lần đầu tiên mà thôi!
Song sinh huynh đệ đồng thời gật đầu rồi đồng thời lắc lắc đầu, nói.
- Được, ta không ý kiến!
- Ta cũng vậy!
Tất cả mọi người đều đồng ý, con đường này không biết còn bao xa, bọn họ không dám lấy tính mạng của bản thân ra đặt cược a!
- Cho bọn họ vào đi!
Diệp Trần nói với Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ gật đầu, Hắc Ám Lực Trường mở ra một lổ hổng cho mọi người tiến vào.
"Ba!"
Khi mọi người tiến vào thì đám Tự bạo Ly Hoả Trùng cũng men theo huyết khí muốn theo vào nhưng lúc này Hắc Ám Lực Trường đã bít kín lại lổ hổng đẩy bọn chúng bắn ra xa loạn thành một đoàn.
Tiếp tục duy trì Hắc Ám Lực Trường, Mộ Dung Khuynh Thành mang theo mọi người tiếp tục phi hành về phía trước.
Kỳ thật, lúc đầu nàng không cho trung niên phụ nhân tiến vào cũng không phải là ích kỉ mà do lòng tự trọng của nàng. Nếu ngươi muốn tiến vào là vào, vậy thì ngươi xem ta là cái gì? Cho nên nàng không hề nhượng bộ, muốn bảo trì lập trường của mình. Nếu không làm như vậy thì người khác lấn được một bước sẽ tiếp tục lấn thêm bước thứ hai, rồi đem chuyện này trở thành hiển nhiên. Tuy không đến mức gây ra mâu thuẫn không thể hoá giải nhưng nàng vẫn tránh trước là tốt nhất.
Diệp Trần lúc nãy không ngăn cản cũng bởi vì hắn biết rõ Mộ Dung Khuynh Thành tại sao lại làm như vậy cho nên sau khi để mọi người tỏ rõ thái độ thì hắn mới để cho Mộ Dung Khuynh Thành cho bọn họ vào.
Chiều dài của con đường nhỏ này vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, sau khi phi hành liên tục hơn thời gian uống cạn một chung trà mà vẫn chưa thấy đầu cuối của con đường đâu. Lúc này, sự khó chịu trong lòng mọi người đã không còn lại chút gì, so với một thành bảo vật thì bọn họ đã không hề thiệt thòi gì mà ngược lại còn kiếm được nhiều hơn. Với chiều dài của con đường này thì trong lòng bọn họ đã rất rõ ràng là rất khó có thể bình yên vượt qua, ít nhiều cũng phải trả một cái giá lớn, thậm chí trả luôn cả tính mạng của bản thân. Hơn nữa, lúc này còn chưa thấy được đầu cuối thì không biết con đường này còn kéo dài bao nhiêu nữa?
Kim Vạn Song cũng đồng dạng có suy nghĩ như vậy, nên hắn mỉm cười nhìn Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Đa tạ!
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu không nói gì.
Lại qua thêm thời gian cỡ một chung trà, mọi người rốt cuộc đã thấy được đầu cuối của con đường, tất cả đều thở phào một hơi.
Qua hết con đường nhỏ, mọi người đồng thời hạ xuống mặt đất. Quay đầu nhìn lại thì thấy đám Tự bạo Ly Hoả Trùng kia vẫn còn đang bay loạn xạ tìm kiếm con mồi. Qua một lúc tựa hồ như thật sự không còn cảm ứng được huyết khí nên bọn chúng bắt đầu tản ra bay vào trong Ly Hoả Lâm không còn bóng dáng.
- Cuối cùng cũng thông qua!
Kim Vạn Song cười ha hả, nói.
- Lực trường này của ngươi rất đặc thù, hẳn là dùng áo nghĩa thôi động đúng không?
Hoàng y nữ tử hứng thú đánh giá Mộ Dung Khuynh Thành.
- Như nhau thôi!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng trả lại một câu đầy ý vị.
Hoàng y nữ tử thoáng sững sờ rồi hơi chút kinh ngạc lui sang một bên, không nói gì nữa.
- Nàng ta quả thật là mạt trác a!
Diệp Trần nói.
Lúc trước hai người cũng đã chú ý, khi mọi người lọt vào công kích của đám Tự bạo Ly Hoả Trùng thì mười người bọn họ đều luống cuống tay chân nhưng chỉ có hoàng y nữ tử là quanh thân có rất ít Tự bạo Ly Hoả Trùng, liên tưởng tới lời nàng ta nói lúc trước chỉ cần nội liễm huyết khí thì sẽ không lọt vào công kích thì cũng không khó đoán ra một chút ý vị gì đó.
Đương nhiên, mọi người biết những người còn lại cũng không phải người ngu ngốc, tất nhiên cũng đã nhìn ra sự kỳ lạ của hoàng y nữ tử, chỉ là không nói ra mà thôi.
Sau khi đi ra khỏi con đường nhỏ cực kỳ nguy hiểm kia thì trước mặt mọi người là một cung điện vô cùng lộng lẫy. Đại môn của cung điện hiện đang đóng chặt tản ra khí thế vô cùng mênh mông.
- Mở ra!
Kim Vạn Song nhìn ra đại môn cung điện không có cấm chế bao phủ nên đưa tay cách không đập tới một chưởng.
"Ầm! Ầm!..."
Đại môn đã đóng im ỉm không biết bao nhiêu năm tháng kia chậm rãi cót két mở ra. Mỗi người lúc này đều ngưng khí, nhìn chằm chằm vào mặt sau đại môn đang dần mở rộng ra, sợ bỏ qua một khắc quan trọng nào đó.
Rốt cuộc đại môn cũng hoàn toàn mở ra, một luồng sáng linh khí đột nhiên từ trong đại môn phóng ra. Mọi người không ai ngờ tới sẽ gặp chuyện này nên không ai kịp phản ứng, lập tức bị luồng sáng linh khí của bao phủ. Nhưng là không ai bị thương cả, mà ngược lại tinh thần trở nên thập phần sảng khoái. Luồng linh khí này cũng không có tính công kích nên bọn họ tận tình hấp thu!
- Đây là linh khí do linh thạch phát ra!
Trung niên phụ nhân cả kinh thốt lên.
- Cần phải có bao nhiêu linh thạch mới có thể hội tụ được luồng linh khí nồng đậm như thế này chứ? Chỉ mới một thoáng mà chân nguyên của ta đã khôi phục được không ít!
Song sinh huynh đệ cũng há to miệng nói.
- Đi vào trước đã!
Kim Vạn Song hít sâu một hơi, dẫn đầu bước đi vào.
Mọi người cũng lập tức theo sau.
Cung điện này vô cùng lớn, bốn phía đều vô cùng tráng lệ, trên vách tường treo đầy các ngọn đèn bằng thuỷ tinh lóng lánh, mặt đất đều được lót bằng ngọc thạch giá trị xa xỉ. Mà ở trong cung điện khắc một cái trận pháp cực lớn hình tròn, ở trung tâm có khắc vô số hoa văn vô cùng tinh mỹ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhưng thứ hấp dẫn lại không phải là trận pháp là là đống linh thạch ở bên trong trận pháp!
Một ngọn núi nhỏ bằng linh thạch a! Mà tất cả đều là Thượng phẩm linh thạch, bên cạnh ngọn núi linh thạch còn có bảy tám cái rương nhỏ đã mở ra, bên trong bày đủ lại bảo thạch đủ các thuộc tính và màu sắc, hồng lam lục hăc hoàng tím.... gì đều có cả.
- Nhiều Thượng phẩm linh thạch như vậy? Không biết là bao nhiêu nữa!
- Còn có bảy tám rương năng lượng bảo thạch!
Mọi người đều trợn mắt há mồm.
Lão giả là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, hắng giọng nói:
- Thượng phẩm linh thạch ở đây ít nhất cũng là năm trăm triệu khối, năng lượng bảo thạch đủ bảy rương.
- Chuyến đi này không tệ a! Rất không tệ!
Đại hán mặt vàng vui cười hớn hở.
Bọn họ tuy đúng là vì bảo vật mà đến, Thượng phẩm linh thạch thật sự cũng không để trong lòng, nhưng khi số lượng Thượng phẩm linh thạch đạt đến một con số khổng lồ thì không ai lại không động tâm, bọn họ cũng không ngoại lệ.