Mọi người nhớ thanks ủng hộ ™†™ Rita ™†™ nhé!
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ năm mươi, một quả ngọc giản Chú kiếm thuật.
Đấu giá sư hít sâu một hơi, cao giọng nói.
- Chú kiếm thuật!
Tròng mắt Diệp Trần hơi híp lại, tinh quang lập lòe.
Đấu giá sư nói tiếp:
- Ngọc giản Chú kiếm thuật này, ẩn chứa toàn bộ tri thức chế tạo Hạ phẩm bảo kiếm đến Bán cực phẩm bảo kiếm, thậm chí, còn ẩn chứa một vài bộ phận tri thức chế tạo Cực phẩm bảo kiếm, nếu như có thể thông hiểu đạo lý, không phải không có khả năng chế tạo ra Cực phẩm bảo kiếm.
- Cái gì, tri thức chế tạo Cực phẩm bảo kiếm cũng có.
Mọi người trong phòng đấu giá khiếp sợ.
Tại thời cổ đại, ngành sản xuất chế tạo Bảo khí thập phần phát đạt, nhưng theo thời gian chuyển dời, rất nhiều tri thức đều xói mòn, hiện tại, có thể rèn Bảo khí, cao nhất chỉ là Bán cực phẩm, hơn nữa là chỉ một ít thế lực siêu cấp nắm giữ được, tuy nói tri thức chế tạo Cực phẩm bảo khí chưa hẳn không có, nhưng có rất ít người nghe nói qua.
- Đương nhiên, sẽ không khỏi có người cảm thấy như phòng đấu giá Hoàng kim đảo lừa gạt mọi người, ta thanh minh lần nữa, tri thức chế tạo Cực phẩm bảo kiếm bên trong ngọc giản Chú kiếm thuật này, chỉ ẩn chứa một điểm, hơn nữa thập phần không trọn vẹn.
Đấu giá sư không dám nói lời quá vẹn toàn, hay nói giỡn, những người có mặt ở đây, có ít người có bối cảnh thập phần thâm hậu, nếu như nói quá vẹn toàn, thế lực sau lưng tất nhiên sẽ tìm đến phòng đấu giá.
- Cho dù không có tri thức chế tạo cực phẩm bảo khí, ngọc giản Chú Kiếm Thuật này, đối với tông môn mà nói, cũng có được tác dụng cự đại.
Diệp Trần ngưng trọng nói.
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.
- Nắm giữ tri thức bên trong ngọc giản Chú Kiếm thuật, có thể liên tục không ngừng chế tạo ra bảo kiếm, có đầy đủ thời gian, tông môn nắm giữ Chú Kiếm Thuật, có thể dùng để bồi dưỡng một nhóm lớn đại sư đúc kiếm, sản lượng lớn bảo kiếm, đây là không có biện pháp cân nhắc đến tiền tài.
- Ngọc giản Chú Kiếm thuật, giá khởi điểm là một ngàn năm trăm vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm mươi vạn, bắt đầu đấu giá.
Nói rõ tình huống, đấu giá sư lớn tiếng nói.
- Một ngàn sáu trăm vạn.
Quản sự nơi giao dịch huy hoàng đấu giá đầu tiên.
- Một ngàn tám trăm vạn.
Nguyệt Linh Sương duỗi tay phải ra, thanh âm kiên định hữu lực.
- Ngọc giản Chú Kiếm Thuật này, tối thiểu phải ba ngàn vạn trở lên mới có người rời bỏ đấu giá.
Diệp Trần không gấp, nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm trà.
Như sở liệu của Diệp Trần, giá ngọc giản Chú Kiếm Thuật liên tiếp tăng lên, phảng phất như đồng dạng với hỏa tiễn, người có hứng thú với ngọc giản Chú Kiếm Thuật, không chỉ là ba người phía trước, Hoàng Mai, Xích Hỏa Vương, một ít Bán bộ Vương giả có bối cảnh thật lớn, toàn bộ đều tham gia đấu giá, khiến âm thanh tăng giá Chú Kiếm thuật không có đình chỉ.
- Ba ngàn năm trăm vạn.
Thanh âm quản sự gì đó vang lên.
- Ba ngàn tám trăm vạn.
Lần này, Nguyệt Linh Sương tựa hồ như hạ quyết tâm, muốn mang ngọc giản Chú Kiếm thuật về cho Ngân Nguyệt Bạch Hồ nhất tộc, dù sao thì nó quá trọng yếu với gia tộc.
- Bốn ngàn vạn.
Sư Thiếu Bảo đã rời phòng đấu giá, tài phú trên người hắn xa xa không đủ, mà phòng đấu giá lại không ủng hộ ký sổ, mà Hoàng Mai thân là Bán bộ Vương giả tối cường giả, thân gia không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, hơn nữa đoạt được di tích Huyền Âm Vương, chỉ sợ thân gia hắn đã tiếp cận một trăm triệu, hoặc là vượt qua một trăm triệu, bắt đầu ôm bốn ngàn vạn mà bay bổng.
Nguyệt Linh Sương cười khổ với Nguyệt Băng Tâm, nói:
- Sớm biết như vậy thì đã mang nhiều thượng phẩm linh thạch tới, bằng không cũng không trở thành hữu tâm vô lực.
- Dì nhỏ, Ngân Nguyệt Bạch Hồ nhất tộc chúng ta không nhiều người sử dụng kiếm, hay là thôi đi a.
Nguyệt Băng Tâm đề nghị nói.
- Ân, nhìn bọn hắn cạnh tranh a!
Nắm hai tay lại, Nguyệt Linh Sương tựa lưng vào ghế da, trầm tĩnh lại.
Đấu giá vẫn còn tiếp tục, trừ Hà quản sự và Hoàng Mai đối với ngọc giản Chú Kiếm thuật là tình thế bắt buộc, còn một Bán bộ Vương giả danh khí không tính là lớn lắm vẫn cắn răng không buông tha.
- Còn lại ba người, ta có thể tham dự được rồi.
Diệp Trần băn khoăn rất nhiều, hắn sợ đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Hoàng Mai, chính mình cũng không nên đấu giá, mà không đấu giá cũng không nên, mặc dù Hoàng Mai có ân với hắn, nhưng hắn cũng cần ngọc giản Chú Kiếm Thuật.
- Năm ngàn vạn.
Đặt chén trà xuống, Diệp Trần duỗi tay phải ra.
- Lại là hắn.
Vẻ mặt quản sự lộ vẻ tức giận.
- Nguyên lai Diệp công tử cũng có hứng thú với ngọc giản Chú kiếm thuật.
Hoàng Mai nhìn về phía Diệp Trần, truyền âm nói.
Diệp Trần nói:
- Thật có lỗi, ta có hứng thú với ngọc giản Chú kiếm thuật này, như vậy đi, chờ ta cạnh tranh, tất cả đồ vật bên trong trừ tri thức chế tạo cực phẩm bảo kiếm, toàn bộ đều chia sẻ cho ngươi, ta suy nghĩ, ngươi cũng nghĩ rằng tri thức chế tạo cực phẩm bảo kiếm bên trong, hi vọng quá xa vời a.
- Đúng vậy, tri thức chế tạo cực phẩm bảo kiếm không trọn vẹn không có tác dụng nhiều lắm, đã như vậy, ta đây sẽ giúp ngươi hoàn thành ước vọng a!
Lập tức, Hoàng Mai buông tha đấu giá.
- Năm ngàn một trăm vạn.
Hà quản sự một bên báo giá, một bên truyền âm cho Diệp Trần.
- Vị tiểu huynh đệ này, ta là quản sự nơi giao dịch huy hoàng, trước kia giữa chúng ta tựa hồ có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng ta với tư cách là quản sự nơi giao dịch, có một số việc thân bất do kỷ, nếu như tiểu huynh đệ buông tha đấu giá, ta có thể bao biện, cho ngươi một lệnh bài huy hoàng, về sau chỉ cần ngươi tới quầy bán hàng nơi giao dịch huy hoàng ta thì có thể không thu phí tổn cho ngươi.
Phí tổn tại quầy bán hàng nơi giao dịch huy hoàng không thấp, tầng một năm phần trăm, tầng hai bốn phần trăm, tầng ba ba phần trăm, nói cách khác, bán đi một kiện bảo vật trị giá một ngàn vạn, có thể giảm bớt ba mươi vạn phí tổn, lần một lần hai tựa hồ không nhiều lắm, nhưng dùng thời gian dài có thể giảm bớt một số linh thạch rất lớn.
Diệp Trần cười lạnh, một lệnh bài huy hoàng liền bảo mình buông tha, quản sự này thật đúng là không có thành ý, hơn nữa giọng điệu này ít nhiều mang theo uy hiếp, tựa hồ muốn nói không muốn cho mặt mũi thì không biết xấu hổ.
Đương nhiên, nếu đổi thành những người khác có lẽ sẽ đồng ý, nhưng Diệp Trần căn bản không cần cân nhắc, dù sao hắn cũng không ở lại Bảo Thạch quần đảo lâu dài, lệnh bài huy hoàng đối với hắn một điểm hữu dụng cũng không có.
- Năm ngàn hai trăm vạn.
Diệp Trần tiếp tục báo giá.
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ năm mươi, một quả ngọc giản Chú kiếm thuật.
Đấu giá sư hít sâu một hơi, cao giọng nói.
- Chú kiếm thuật!
Tròng mắt Diệp Trần hơi híp lại, tinh quang lập lòe.
Đấu giá sư nói tiếp:
- Ngọc giản Chú kiếm thuật này, ẩn chứa toàn bộ tri thức chế tạo Hạ phẩm bảo kiếm đến Bán cực phẩm bảo kiếm, thậm chí, còn ẩn chứa một vài bộ phận tri thức chế tạo Cực phẩm bảo kiếm, nếu như có thể thông hiểu đạo lý, không phải không có khả năng chế tạo ra Cực phẩm bảo kiếm.
- Cái gì, tri thức chế tạo Cực phẩm bảo kiếm cũng có.
Mọi người trong phòng đấu giá khiếp sợ.
Tại thời cổ đại, ngành sản xuất chế tạo Bảo khí thập phần phát đạt, nhưng theo thời gian chuyển dời, rất nhiều tri thức đều xói mòn, hiện tại, có thể rèn Bảo khí, cao nhất chỉ là Bán cực phẩm, hơn nữa là chỉ một ít thế lực siêu cấp nắm giữ được, tuy nói tri thức chế tạo Cực phẩm bảo khí chưa hẳn không có, nhưng có rất ít người nghe nói qua.
- Đương nhiên, sẽ không khỏi có người cảm thấy như phòng đấu giá Hoàng kim đảo lừa gạt mọi người, ta thanh minh lần nữa, tri thức chế tạo Cực phẩm bảo kiếm bên trong ngọc giản Chú kiếm thuật này, chỉ ẩn chứa một điểm, hơn nữa thập phần không trọn vẹn.
Đấu giá sư không dám nói lời quá vẹn toàn, hay nói giỡn, những người có mặt ở đây, có ít người có bối cảnh thập phần thâm hậu, nếu như nói quá vẹn toàn, thế lực sau lưng tất nhiên sẽ tìm đến phòng đấu giá.
- Cho dù không có tri thức chế tạo cực phẩm bảo khí, ngọc giản Chú Kiếm Thuật này, đối với tông môn mà nói, cũng có được tác dụng cự đại.
Diệp Trần ngưng trọng nói.
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.
- Nắm giữ tri thức bên trong ngọc giản Chú Kiếm thuật, có thể liên tục không ngừng chế tạo ra bảo kiếm, có đầy đủ thời gian, tông môn nắm giữ Chú Kiếm Thuật, có thể dùng để bồi dưỡng một nhóm lớn đại sư đúc kiếm, sản lượng lớn bảo kiếm, đây là không có biện pháp cân nhắc đến tiền tài.
- Ngọc giản Chú Kiếm thuật, giá khởi điểm là một ngàn năm trăm vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm mươi vạn, bắt đầu đấu giá.
Nói rõ tình huống, đấu giá sư lớn tiếng nói.
- Một ngàn sáu trăm vạn.
Quản sự nơi giao dịch huy hoàng đấu giá đầu tiên.
- Một ngàn tám trăm vạn.
Nguyệt Linh Sương duỗi tay phải ra, thanh âm kiên định hữu lực.
- Ngọc giản Chú Kiếm Thuật này, tối thiểu phải ba ngàn vạn trở lên mới có người rời bỏ đấu giá.
Diệp Trần không gấp, nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm trà.
Như sở liệu của Diệp Trần, giá ngọc giản Chú Kiếm Thuật liên tiếp tăng lên, phảng phất như đồng dạng với hỏa tiễn, người có hứng thú với ngọc giản Chú Kiếm Thuật, không chỉ là ba người phía trước, Hoàng Mai, Xích Hỏa Vương, một ít Bán bộ Vương giả có bối cảnh thật lớn, toàn bộ đều tham gia đấu giá, khiến âm thanh tăng giá Chú Kiếm thuật không có đình chỉ.
- Ba ngàn năm trăm vạn.
Thanh âm quản sự gì đó vang lên.
- Ba ngàn tám trăm vạn.
Lần này, Nguyệt Linh Sương tựa hồ như hạ quyết tâm, muốn mang ngọc giản Chú Kiếm thuật về cho Ngân Nguyệt Bạch Hồ nhất tộc, dù sao thì nó quá trọng yếu với gia tộc.
- Bốn ngàn vạn.
Sư Thiếu Bảo đã rời phòng đấu giá, tài phú trên người hắn xa xa không đủ, mà phòng đấu giá lại không ủng hộ ký sổ, mà Hoàng Mai thân là Bán bộ Vương giả tối cường giả, thân gia không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, hơn nữa đoạt được di tích Huyền Âm Vương, chỉ sợ thân gia hắn đã tiếp cận một trăm triệu, hoặc là vượt qua một trăm triệu, bắt đầu ôm bốn ngàn vạn mà bay bổng.
Nguyệt Linh Sương cười khổ với Nguyệt Băng Tâm, nói:
- Sớm biết như vậy thì đã mang nhiều thượng phẩm linh thạch tới, bằng không cũng không trở thành hữu tâm vô lực.
- Dì nhỏ, Ngân Nguyệt Bạch Hồ nhất tộc chúng ta không nhiều người sử dụng kiếm, hay là thôi đi a.
Nguyệt Băng Tâm đề nghị nói.
- Ân, nhìn bọn hắn cạnh tranh a!
Nắm hai tay lại, Nguyệt Linh Sương tựa lưng vào ghế da, trầm tĩnh lại.
Đấu giá vẫn còn tiếp tục, trừ Hà quản sự và Hoàng Mai đối với ngọc giản Chú Kiếm thuật là tình thế bắt buộc, còn một Bán bộ Vương giả danh khí không tính là lớn lắm vẫn cắn răng không buông tha.
- Còn lại ba người, ta có thể tham dự được rồi.
Diệp Trần băn khoăn rất nhiều, hắn sợ đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Hoàng Mai, chính mình cũng không nên đấu giá, mà không đấu giá cũng không nên, mặc dù Hoàng Mai có ân với hắn, nhưng hắn cũng cần ngọc giản Chú Kiếm Thuật.
- Năm ngàn vạn.
Đặt chén trà xuống, Diệp Trần duỗi tay phải ra.
- Lại là hắn.
Vẻ mặt quản sự lộ vẻ tức giận.
- Nguyên lai Diệp công tử cũng có hứng thú với ngọc giản Chú kiếm thuật.
Hoàng Mai nhìn về phía Diệp Trần, truyền âm nói.
Diệp Trần nói:
- Thật có lỗi, ta có hứng thú với ngọc giản Chú kiếm thuật này, như vậy đi, chờ ta cạnh tranh, tất cả đồ vật bên trong trừ tri thức chế tạo cực phẩm bảo kiếm, toàn bộ đều chia sẻ cho ngươi, ta suy nghĩ, ngươi cũng nghĩ rằng tri thức chế tạo cực phẩm bảo kiếm bên trong, hi vọng quá xa vời a.
- Đúng vậy, tri thức chế tạo cực phẩm bảo kiếm không trọn vẹn không có tác dụng nhiều lắm, đã như vậy, ta đây sẽ giúp ngươi hoàn thành ước vọng a!
Lập tức, Hoàng Mai buông tha đấu giá.
- Năm ngàn một trăm vạn.
Hà quản sự một bên báo giá, một bên truyền âm cho Diệp Trần.
- Vị tiểu huynh đệ này, ta là quản sự nơi giao dịch huy hoàng, trước kia giữa chúng ta tựa hồ có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng ta với tư cách là quản sự nơi giao dịch, có một số việc thân bất do kỷ, nếu như tiểu huynh đệ buông tha đấu giá, ta có thể bao biện, cho ngươi một lệnh bài huy hoàng, về sau chỉ cần ngươi tới quầy bán hàng nơi giao dịch huy hoàng ta thì có thể không thu phí tổn cho ngươi.
Phí tổn tại quầy bán hàng nơi giao dịch huy hoàng không thấp, tầng một năm phần trăm, tầng hai bốn phần trăm, tầng ba ba phần trăm, nói cách khác, bán đi một kiện bảo vật trị giá một ngàn vạn, có thể giảm bớt ba mươi vạn phí tổn, lần một lần hai tựa hồ không nhiều lắm, nhưng dùng thời gian dài có thể giảm bớt một số linh thạch rất lớn.
Diệp Trần cười lạnh, một lệnh bài huy hoàng liền bảo mình buông tha, quản sự này thật đúng là không có thành ý, hơn nữa giọng điệu này ít nhiều mang theo uy hiếp, tựa hồ muốn nói không muốn cho mặt mũi thì không biết xấu hổ.
Đương nhiên, nếu đổi thành những người khác có lẽ sẽ đồng ý, nhưng Diệp Trần căn bản không cần cân nhắc, dù sao hắn cũng không ở lại Bảo Thạch quần đảo lâu dài, lệnh bài huy hoàng đối với hắn một điểm hữu dụng cũng không có.
- Năm ngàn hai trăm vạn.
Diệp Trần tiếp tục báo giá.