Hắn đương nhiên không nói quá nhiều, những lời này vừa có cổ nhân giải thích, vừa có suy nghĩ của bản thân hắn, nói chung cái nào cũng được, nói cũng như không nói.
Viên Tuyết Mai rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, nàng mới hồi lại thần, vui mừng nói:
- Đa tạ! Ta cảm thấy kiếm ý trong lòng ta rõ ràng hơn rất nhiều, nói không chừng có thể tìm ra thứ gì, ngươi yên tâm, những lời này ta tuyệt đối không nói ra ngoài.
Cho dù Diệp Trần không nhắc, nàng cũng không nói ra ngoài, là người thì ai cũng ích kỉ, bớt một người lĩnh ngộ kiếm ý, bản thân sẽ có cảm giác ưu việt.
Diệp Trần ngạc nhiên, dễ hiểu đến thế sao?
Hắn không biết Chân Linh đại lục võ học cường thịnh, rất nhiều thứ hư vô phiêu miểu, nghe cũng nghe không hiểu, so với chúng, những điều hắn nói đã rất dễ hiểu, chí ít đối với Viên Tuyết Mai mà nói, Diệp Trần trong mắt nàng đã là cao nhân.
- Ta cũng không thể học không công, đây là một quyển kiếm công, là ta ngẫu nhiên có được, mặc dù rất bình thường, không có giá trị gì, nhưng đối với kiếm khách mà nói ít nhiều có tác dụng dẫn đạo.
Viên Tuyết Mai lấy từ Linh Giới Trữ Vật ra một quyển thư tịch mỏng mỏng, cách không đưa cho Diệp Trần.
Diệp Trần tiếp nhận, trên bìa thư tịch viết hai chữ cổ lớn: Kiếm kinh.
- Được rồi, ta đi lĩnh ngộ đã.
Viên Tuyết Mai lập tức cáo từ, nàng sợ thời gian kéo dài, tia cảm ngộ kia sẽ biến mất.
Nhìn bóng dáng Viên Tuyết Mai rời đi, Diệp Trần thu hồi kiếm kinh, trở lại Lục Liễu Cư.
...
Sâu trong kiến trúc Phỉ Thúy cốc chủ, bên cạnh hồ nước hình trăng khuyết.
Viện tử trong này không giống những nơi khác, cao cao đại đại, khí thế khoáng đạt, toàn bộ dùng loại đá trân quý kiến tạo, chiếm địa cực rộng.
- Cơ sư muội, không vào ngồi sao!
Ngoài viện tử, nam đệ tử khí chất tôn quý giữ Cơ Tuyết Nhạn lại.
Cơ Tuyết Nhạn lắc lắc đầu,
- Không, Thạch sư huynh, muội xin đi trước một bước.
Nói xong, quay người rời đi.
Nam đệ tử được dọi là Thạch sư huynh sắc mặt khó coi, một quyền đánh thủng tường viện, mà không hề động dụng một tia chân khí.
- Thạch sư huynh, đệ là Thôi Thế Minh.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Nam đệ tử khí chất tôn quý quay người, nhíu mày nói:
- Ngươi đến có việc gì.
Người đến mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo có thể gọi là anh tuấn, là Thôi Thế Minh đã từng thảm bại dưới tay Diệp Trần, hắn cười khan một tiếng, có vẻ sợ hãi con người trước mặt, đối phương không phải đệ tử hạch tâm bình thường, mà là một trong tứ đại đệ tử hạch tâm Phỉ Thúy Cốc, Thạch nhân Thạch Phá Thiên, thực lực không hề thua kém Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng, chỉ thua mỗi đại sư huynh Phỉ Thúy công tử, người đã bước vào cảnh Bão Nguyên Cảnh, ở Phỉ Thúy Cốc trên cơ bản là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
- Thạch sư huynh có phải có ý gì với Cơ Tuyết Nhạn không?
Thôi Thế Minh cười nói.
Thạch Phá Thiên sầm nét mặt,
- Không phải chuyện của ngươi thì đừng nên quản, nếu không đừng trách ta thủ đoạn độc ác.
Thôi Thế Minh vội vàng nói:
- Thạch sư huynh hiểu lầm, đệ sao dám quản việc của huynh, cho mượn gan đệ cũng không dám!
- Vậy ngươi nói vậy là có ý gì?
- Thạch sư huynh biết người tên Diệp Trần không?
- Biết, không phải Đệ tử Lưu Vân Tông lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, khiến giang hồ sôi sục trong suốt thời gian vừa rồi sao? Liên quan gì đến hắn.
Thôi Thế Minh thấp giọng nói:
- Thạch sư huynh còn không biết sao! Từng có hôn ước với Cơ Tuyết Nhạn chính là Diệp Trần.
- Là hắn!
Thạch Phá Thiên đúng là biết Cơ Tuyết Nhạn từng có hôn ước, nhưng sau đó lại hủy bỏ, chỉ có điều không biết là ai.
- Không sai, Diệp Trần chính là Đệ tử Lưu Vân Tông từng có hôn ước với Cơ Tuyết Nhạn, lúc đó hắn vẫn là tu luyện phế vật, căn bản không lọt vào mắt Cơ Tuyết Nhạn, hôm nay phế vật biến thành thiên tài lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, khó tránh Cơ Tuyết Nhạn không nổi tâm tư.
Nghe vậy, Thạch Phá Thiên nhớ lại một canh giờ trước, sắc mặt Cơ Tuyết Nhạn đúng là có chút dị thường, có lẽ là nhìn thấy Diệp Trần đệ tử Lưu Vân Tông.
Nghĩ đến việc hai người hôn ước tại thân, Thạch Phá Thiên không khỏi đố kị xen lẫn phẫn nộ, người con gái hắn thích tuyệt đối không thể có bất cứ quan hệ gì với người khác, cho dù tầng quan hệ đó đã không còn tồn tại, hắn cũng rất không vui, Diệp Trần này phải dạy cho một bài học.
Dừng ánh mắt trên người Thôi Thế Minh, Thạch Phá Thiên hỏi:
- Ngươi có thù với Diệp Trần?
Thôi Thế Minh mặt hiện lên vẻ dữ tợn,
- Người này âm hiểm giảo hoạt, ngày đó âm mưu đánh bại đệ, làm đệ mắt mặt trước Diệp Huyên sư muội.
Hắn thích Diệp Huyên không phải mới một hai ngày, vốn dĩ quan hệ giữa hai người đang rất tốt, từ sau khi bị Diệp Trần đánh bại, đối phương nhìn thấy hắn chỉ lạnh nhạt chào hỏi, khiến tự tôn của hắn bị đả kích nặng nề, chỉ muốn quay ngược thời gian, giết chết Diệp Trần.
Thạch Phá Thiên cười lạnh, đối phương rõ ràng không nói sự thật, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần.
- Ngươi đi trước đi!
Thạch Phá Thiên hạ lệnh trục khách.
Thôi Thế Minh không hiểu nói:
- Thạch sư huynh, không lẽ cứ thế buông tha cho hắn.
- Tha cho hắn? Nằm mơ, trên yến tiệc ngày mai, các đại đệ tử tông môn sẽ biểu diễn luận bàn với nhau, đến lúc đó ta sẽ điểm danh khiêu chiến hắn, làm hắn mất mặt trước mặt mọi người, tốt nhất khiến hắn mất đi lý trí, như vậy, ta có thể danh chính ngôn thuật đánh hắn tàn phế.
Có thể nói, Thạch Phá Thiên lúc này đang muốn kích sát Diệp Trần, với thực lực của hắn, có thể làm được điều này, cái gọi là nửa bước kiếm ý trước thực lực tuyệt đối căn bản không đáng nhắc đến.
Thôi Thế Minh bị ngữ khí của Thạch Phá Thiên làm cho sợ hãi, nhớ lại những người từng đối nghịch với hắn, không chết thì cũng tàn phế, cả đời không thể tiếp tục tu luyện, trong lòng không khỏi sinh ra khoái ý, Diệp Trần ơi Diệp Trần, muốn trách thì trách ngươi quá huênh hoang, làm ta mất mặt trước Diệp Huyên sư muội, đợi sau khi ngươi trở thành phế nhân, ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, hắc hắc. Thôi Thế Minh nhe răng cười.
Đợi Thôi Thế Minh rời đi, Thạch Phá Thiên lẩm bẩm:
- Cơ sư muội, ta sẽ cho muội biết, gỗ mục là gỗ mục, cho dù lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý trước mặt ta cũng là gỗ mục, hừ.
...
Đêm đến, quần tinh lấp lánh. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
Trong các hồ nước lớn nhỏ của Phỉ Phúy Cốc đều có một mảnh trăng treo ngược, bên cạnh minh nguyệt là những đóa liên hoa vân cao cao tại thượng.
Trong Lục Liễu Cư.
Diệp Trần mở đèn thủy tinh trong phòng, lật giở kiếm kinh.
Kiếm kinh không phải bí tịch, chỉ là kiếm sĩ cổ đại ghi lại những cảm nhận và lý giải của mình đối với kiếm đạo, có những lý luận rất thô, có những lý luận lại vô cùng cao thâm, một chữ nửa câu có thể khiến người ta hồi tưởng mãi, còn có không giảng kiếm pháp mà giảng tâm thái, tâm thái nào khiến người ta tiến nhập trạng thái cao nhất, tâm thái nào khiến người ta có cơ hội đột phá gông cùm kiếm pháp, thậm chí cũng nói một chút đến kiếm ý, có điều tương đối huyền hư.
Viên Tuyết Mai rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, nàng mới hồi lại thần, vui mừng nói:
- Đa tạ! Ta cảm thấy kiếm ý trong lòng ta rõ ràng hơn rất nhiều, nói không chừng có thể tìm ra thứ gì, ngươi yên tâm, những lời này ta tuyệt đối không nói ra ngoài.
Cho dù Diệp Trần không nhắc, nàng cũng không nói ra ngoài, là người thì ai cũng ích kỉ, bớt một người lĩnh ngộ kiếm ý, bản thân sẽ có cảm giác ưu việt.
Diệp Trần ngạc nhiên, dễ hiểu đến thế sao?
Hắn không biết Chân Linh đại lục võ học cường thịnh, rất nhiều thứ hư vô phiêu miểu, nghe cũng nghe không hiểu, so với chúng, những điều hắn nói đã rất dễ hiểu, chí ít đối với Viên Tuyết Mai mà nói, Diệp Trần trong mắt nàng đã là cao nhân.
- Ta cũng không thể học không công, đây là một quyển kiếm công, là ta ngẫu nhiên có được, mặc dù rất bình thường, không có giá trị gì, nhưng đối với kiếm khách mà nói ít nhiều có tác dụng dẫn đạo.
Viên Tuyết Mai lấy từ Linh Giới Trữ Vật ra một quyển thư tịch mỏng mỏng, cách không đưa cho Diệp Trần.
Diệp Trần tiếp nhận, trên bìa thư tịch viết hai chữ cổ lớn: Kiếm kinh.
- Được rồi, ta đi lĩnh ngộ đã.
Viên Tuyết Mai lập tức cáo từ, nàng sợ thời gian kéo dài, tia cảm ngộ kia sẽ biến mất.
Nhìn bóng dáng Viên Tuyết Mai rời đi, Diệp Trần thu hồi kiếm kinh, trở lại Lục Liễu Cư.
...
Sâu trong kiến trúc Phỉ Thúy cốc chủ, bên cạnh hồ nước hình trăng khuyết.
Viện tử trong này không giống những nơi khác, cao cao đại đại, khí thế khoáng đạt, toàn bộ dùng loại đá trân quý kiến tạo, chiếm địa cực rộng.
- Cơ sư muội, không vào ngồi sao!
Ngoài viện tử, nam đệ tử khí chất tôn quý giữ Cơ Tuyết Nhạn lại.
Cơ Tuyết Nhạn lắc lắc đầu,
- Không, Thạch sư huynh, muội xin đi trước một bước.
Nói xong, quay người rời đi.
Nam đệ tử được dọi là Thạch sư huynh sắc mặt khó coi, một quyền đánh thủng tường viện, mà không hề động dụng một tia chân khí.
- Thạch sư huynh, đệ là Thôi Thế Minh.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Nam đệ tử khí chất tôn quý quay người, nhíu mày nói:
- Ngươi đến có việc gì.
Người đến mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo có thể gọi là anh tuấn, là Thôi Thế Minh đã từng thảm bại dưới tay Diệp Trần, hắn cười khan một tiếng, có vẻ sợ hãi con người trước mặt, đối phương không phải đệ tử hạch tâm bình thường, mà là một trong tứ đại đệ tử hạch tâm Phỉ Thúy Cốc, Thạch nhân Thạch Phá Thiên, thực lực không hề thua kém Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng, chỉ thua mỗi đại sư huynh Phỉ Thúy công tử, người đã bước vào cảnh Bão Nguyên Cảnh, ở Phỉ Thúy Cốc trên cơ bản là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
- Thạch sư huynh có phải có ý gì với Cơ Tuyết Nhạn không?
Thôi Thế Minh cười nói.
Thạch Phá Thiên sầm nét mặt,
- Không phải chuyện của ngươi thì đừng nên quản, nếu không đừng trách ta thủ đoạn độc ác.
Thôi Thế Minh vội vàng nói:
- Thạch sư huynh hiểu lầm, đệ sao dám quản việc của huynh, cho mượn gan đệ cũng không dám!
- Vậy ngươi nói vậy là có ý gì?
- Thạch sư huynh biết người tên Diệp Trần không?
- Biết, không phải Đệ tử Lưu Vân Tông lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, khiến giang hồ sôi sục trong suốt thời gian vừa rồi sao? Liên quan gì đến hắn.
Thôi Thế Minh thấp giọng nói:
- Thạch sư huynh còn không biết sao! Từng có hôn ước với Cơ Tuyết Nhạn chính là Diệp Trần.
- Là hắn!
Thạch Phá Thiên đúng là biết Cơ Tuyết Nhạn từng có hôn ước, nhưng sau đó lại hủy bỏ, chỉ có điều không biết là ai.
- Không sai, Diệp Trần chính là Đệ tử Lưu Vân Tông từng có hôn ước với Cơ Tuyết Nhạn, lúc đó hắn vẫn là tu luyện phế vật, căn bản không lọt vào mắt Cơ Tuyết Nhạn, hôm nay phế vật biến thành thiên tài lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, khó tránh Cơ Tuyết Nhạn không nổi tâm tư.
Nghe vậy, Thạch Phá Thiên nhớ lại một canh giờ trước, sắc mặt Cơ Tuyết Nhạn đúng là có chút dị thường, có lẽ là nhìn thấy Diệp Trần đệ tử Lưu Vân Tông.
Nghĩ đến việc hai người hôn ước tại thân, Thạch Phá Thiên không khỏi đố kị xen lẫn phẫn nộ, người con gái hắn thích tuyệt đối không thể có bất cứ quan hệ gì với người khác, cho dù tầng quan hệ đó đã không còn tồn tại, hắn cũng rất không vui, Diệp Trần này phải dạy cho một bài học.
Dừng ánh mắt trên người Thôi Thế Minh, Thạch Phá Thiên hỏi:
- Ngươi có thù với Diệp Trần?
Thôi Thế Minh mặt hiện lên vẻ dữ tợn,
- Người này âm hiểm giảo hoạt, ngày đó âm mưu đánh bại đệ, làm đệ mắt mặt trước Diệp Huyên sư muội.
Hắn thích Diệp Huyên không phải mới một hai ngày, vốn dĩ quan hệ giữa hai người đang rất tốt, từ sau khi bị Diệp Trần đánh bại, đối phương nhìn thấy hắn chỉ lạnh nhạt chào hỏi, khiến tự tôn của hắn bị đả kích nặng nề, chỉ muốn quay ngược thời gian, giết chết Diệp Trần.
Thạch Phá Thiên cười lạnh, đối phương rõ ràng không nói sự thật, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần.
- Ngươi đi trước đi!
Thạch Phá Thiên hạ lệnh trục khách.
Thôi Thế Minh không hiểu nói:
- Thạch sư huynh, không lẽ cứ thế buông tha cho hắn.
- Tha cho hắn? Nằm mơ, trên yến tiệc ngày mai, các đại đệ tử tông môn sẽ biểu diễn luận bàn với nhau, đến lúc đó ta sẽ điểm danh khiêu chiến hắn, làm hắn mất mặt trước mặt mọi người, tốt nhất khiến hắn mất đi lý trí, như vậy, ta có thể danh chính ngôn thuật đánh hắn tàn phế.
Có thể nói, Thạch Phá Thiên lúc này đang muốn kích sát Diệp Trần, với thực lực của hắn, có thể làm được điều này, cái gọi là nửa bước kiếm ý trước thực lực tuyệt đối căn bản không đáng nhắc đến.
Thôi Thế Minh bị ngữ khí của Thạch Phá Thiên làm cho sợ hãi, nhớ lại những người từng đối nghịch với hắn, không chết thì cũng tàn phế, cả đời không thể tiếp tục tu luyện, trong lòng không khỏi sinh ra khoái ý, Diệp Trần ơi Diệp Trần, muốn trách thì trách ngươi quá huênh hoang, làm ta mất mặt trước Diệp Huyên sư muội, đợi sau khi ngươi trở thành phế nhân, ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, hắc hắc. Thôi Thế Minh nhe răng cười.
Đợi Thôi Thế Minh rời đi, Thạch Phá Thiên lẩm bẩm:
- Cơ sư muội, ta sẽ cho muội biết, gỗ mục là gỗ mục, cho dù lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý trước mặt ta cũng là gỗ mục, hừ.
...
Đêm đến, quần tinh lấp lánh. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
Trong các hồ nước lớn nhỏ của Phỉ Phúy Cốc đều có một mảnh trăng treo ngược, bên cạnh minh nguyệt là những đóa liên hoa vân cao cao tại thượng.
Trong Lục Liễu Cư.
Diệp Trần mở đèn thủy tinh trong phòng, lật giở kiếm kinh.
Kiếm kinh không phải bí tịch, chỉ là kiếm sĩ cổ đại ghi lại những cảm nhận và lý giải của mình đối với kiếm đạo, có những lý luận rất thô, có những lý luận lại vô cùng cao thâm, một chữ nửa câu có thể khiến người ta hồi tưởng mãi, còn có không giảng kiếm pháp mà giảng tâm thái, tâm thái nào khiến người ta tiến nhập trạng thái cao nhất, tâm thái nào khiến người ta có cơ hội đột phá gông cùm kiếm pháp, thậm chí cũng nói một chút đến kiếm ý, có điều tương đối huyền hư.