- Trở lại đây!
Tay phải của Mộ Dung Khuynh Thành lăng không tụ trảo, ngạnh sanh dùng Hắc Ám Lực Trường kéo đối phương ngược về.
- Đừng khinh người quá đáng!
Bạch sắc chân nguyên trên người nữ tử trẻ tuổi phừng lên giống như một ngọn lửa màu trắng, nàng quát khẽ một tiếng, tung ra một quyền hướng tới Mộ Dung Khuynh Thành, bạch quang đại phóng.
"Bá!"
Sau lưng Mộ Dung Khuynh Thành đột nhiên mọc ra một cặp cánh màu đen, hư không tiêu thất trước mặt nữ tử trẻ tuổi, một quyền kia cũng lập tức mất đi mục tiêu!
- Bất hảo!
Nữ tử trẻ tuổi vội vàng xoay người vung quyền.
"Phanh!" một tiếng, Mộ Dung Khuynh Thành bay ngược ra sau, nữ tử trẻ tuổi lại phún máu.
Bảo Quang hải vực là căn cứ của cường giả, có thể nói là cường giả như mây. Mà Tứ Phương Đảo chính là một trong số ít những hòn đảo phồn hoa ở hải vực này, cho nên cường giả tập trung ở đây không hề thiếu. Hai đội ngũ đang đại chiến trong cung điện lúc này nếu ở tại địa bàn của mình thì tuyệt đối là tồn tại gần như vô địch dưới Sinh Tử Cảnh, nhưng đáng tiếc ở nơi này cường giả đồng cấp lại không thiếu, không ai dám tự xưng vô địch thủ ở đây, cho nên muốn áp chết được đối phương là chuyện không dễ dàng chút nào.
Tên trung niên khô gầy đang chiến đấu với Diệp Trần cũng như vậy, mặc dù hắn có tướng mạo xấu xí nhưng nếu đem hắn quăng vào Chân Linh Đại Lục thì trong Bán bộ Vương Giả cho dù không lọt vào Top năm thì cũng là Top mười!
Chỉ là lần này hắn rất không may, bởi vì hắn gặp phải Diệp Trần!
Kỹ xảo chiến đấu của hắn ở trong mắt Diệp Trần không đáng một xu, bao nhiêu thủ đoạn của hắn ở trước mặt Diệp Trần đều không có đất dụng võ. Bởi vì Diệp Trần chính là loại cường giả không có nhược điểm, muốn đánh bại được hắn thì nhất định phải dùng ưu thế áp đảo hoàn toàn mới được, ngoài ra không còn cách nào khác.
Tên trung niên khô gầy bị kiếm pháp quỷ thần khó lường của Diệp Trần làm cho chật vật không chịu nổi, một thân khinh công quỷ dị của hắn lúc này trở thành tuyệt chiêu giữ mạng, ngay cả một chút thượng phong cũng không chiếm được!
- Ta không tin có tà!
Tên trung niên khô gầy đã bị đánh đến sắp điên, thân thể hắn từ một hoá thành chín, chín đạo thân ảnh vây quanh Diệp Trần mà đánh, có đôi khi là hai đánh một, khi là ba đánh một, có đôi lục một phân thân phải liều mình chịu chết để những phân thân khác cùng với bản thể tranh thủ cơ hội tung ra bất cứ thủ đoạn nào để đối phó Diệp Trần.
- Đi!
Diệp Trần phóng lên cao, tay trái điểm về phía trước.
"Choang!"
Chín đạo kiếm ảnh đồng thời bắn ra.
"Phốc phốc phốc..."
Tất cả phân thân của trung niên khô gầy đều bị quét sạch, ngay cả bản thể cũng bị đánh lui lại mấy bước.
- Chết đi!
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Diệp Trần đột nhiên nhiều ra một tên trung niên khô gầy nữa, mà cái bản thể bị đánh lui vừa rồi lại bùm một tiếng hoá thành khói xanh tán đi. Nguyên lai phân thân bí pháp của hắn là một Thiên giai trung cấp bí pháp cực kỳ cường đại, chẳng những có thể phân ra phân thân mà còn có thể phân ra một cái giả thân. Cái giả thân này ngoại trừ không có huyết nhục cốt tách ra thì cơ hồ không khác gì bản thể, chỉ có một nhược điểm là muốn ngưng tụ ra giả thân thì cần tiêu hao bốn thành chân nguyên, cho nên thẳng đến lúc này hắn mới chịu thi triển.
Quỷ trảo như tia chớp xuyên qua đầu Diệp Trần.
- Không đúng!
Tên trung niên khô gầy biến sắc bởi vì một trảo vừa rồi hắn không cảm giác được thực thể của Diệp Trần mà chỉ là một mảnh hư vô.
- Ngươi có phân thân bí pháp thì ta cũng có võ học Ảnh áo nghĩa!
Bản thể Diệp Trần đột nhiên xuất hiện sau lưng tên trung niên khô gầy, một kiếm đâm xuyên mi tâm đối phương từ sau ra trước.
"Roẹt!"
Rút kiếm ra, Diệp Trần phi thân lui lại phía sau, mà tên trung niên khô gầy cũng đồng thời rơi xuống dưới. Đây chính là bản thể của hắn chứ không phải là phân thân cũng không phải là giả thân! Hắn không ngờ Diệp Trần còn lĩnh ngộ được Ảnh áo nghĩa, hơn nữa còn rất tinh thâm, ngay cả hắn cũng không nhìn ra chút nào.
- Phù!
Hạ xuống mặt đất, Diệp Trần thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ: "Đúng là mệt!"
Chiến đấu với trung niên khô gầy này, Diệp Trần cũng không có thi triển ra sát chiêu chủ bài của mình bởi vì phân thân của đối phương quá nhiều, sát chiêu căn bản không thể tập trung được nên không có thời gian để thi triển. Nếu cưỡng ép vận dụng sát chiêu chỉ là lãng phí chân nguyên mà thôi. Đương nhiên Diệp Trần cũng có nắm chắc có thể dùng Kính Hoa Phá Diệt đánh chết đối phương nhưng hiện tại hắn còn chưa muốn bạo lộ bản thân.
Sau khi đánh chết trung niên khô gầy, Diệp Trần đứng nguyên tại chỗ không đi trợ giúp bất kỳ ai, bởi vì hắn nhìn ra không có ai cần trợ giúp cả.
Kim Vạn Song đối chiến với Sư Thiếu Bảo vẫn luôn chiếm được một chút thượng phong.
Thanh niên lạnh lùng với trung niên văn sĩ đều là kiếm khách, nếu Diệp Trần tiến tới hỗ trợ ngược lại sẽ bị thanh niên lạnh lùng phản cảm.
Còn Lâm Vũ Hiên với bản tính cao ngạo thì làm sao chấp nhận để người khác hỗ trợ!
Song sinh huynh đệ thì tính cách quái đản, không đoán được nên tốt nhất vẫn không nên tuỳ tiện nhúng tay vào. Còn hoàng y nữ tử, Diệp Trần không hề cảm thấy nàng cần có sự trợ giúp nào, nếu hắn tiến tới cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân làm thêm chuyện ruồi bu. Mà Mộ Dung Khuynh Thành cũng đang chiếm cứ thượng phong, tiếp theo một thời gian ngắn nữa là hoàn toàn có thể giải quyết đối thủ rồi.
Cuối cùng, lão giả tang thương và lão giả cổ quái thì rất khó nói. Cách chiến đấu của lão giả tang thương lấy nhanh, chuẩn, độc là chính. Mà lão giả cổ quái phong cách chiến đấu cũng y chang cách ăn mặc của lão, vô cùng kỳ quái, nhìn không hiểu được! Có đôi khi rõ ràng là lão công kích thẳng sẽ tốt hơn nhưng lão lại cứ công kích theo đường vòng cung, có đôi khi cần liều mạng thì lão lại thối lui, lúc cần lui lại dốc sức liều mạng... tóm lại là không thể theo lẽ thường mà phỏng đoán được, cũng không thể dùng tư duy của người bình thường đến mà lý giải được.
Thu hồi ánh mắt lại, Diệp Trần xoay người nhìn về phía ngọn linh thạch tiểu sơn ở trung tâm cung điện.
Cái núi linh thạch nhỏ này với số lượng Thượng phẩm linh thạch khổng lồ như thế mà có thể bảo tồn được qua vô tận tuế nguyệt thì trực tiếp qua quan hệ với trận pháp bên dưới. Nếu Diệp Trần đoán không sai thì trận pháp này gọi là Khoá Linh Trận, có thể đem linh khí phong bế ở bên trong không tán ra ngoài.
Khoá Linh Trận ngoại trừ hiệu quả phong bế linh khí thì còn có lực phòng ngự rất cường đại, bởi vì khí kình của các tràng chiến đấu trong cung điện mãnh liệt như vậy khi dính lên trận pháp liền bị dời sang chỗ khác, không cách nào ảnh hưởng tới nó được. Bất quá Khoá Linh Trận cũng không phải chuyên về phòng ngự cho nên sau vô số lần bị trùng kích cũng đã có chút lập loè bất định.
Tay phải của Mộ Dung Khuynh Thành lăng không tụ trảo, ngạnh sanh dùng Hắc Ám Lực Trường kéo đối phương ngược về.
- Đừng khinh người quá đáng!
Bạch sắc chân nguyên trên người nữ tử trẻ tuổi phừng lên giống như một ngọn lửa màu trắng, nàng quát khẽ một tiếng, tung ra một quyền hướng tới Mộ Dung Khuynh Thành, bạch quang đại phóng.
"Bá!"
Sau lưng Mộ Dung Khuynh Thành đột nhiên mọc ra một cặp cánh màu đen, hư không tiêu thất trước mặt nữ tử trẻ tuổi, một quyền kia cũng lập tức mất đi mục tiêu!
- Bất hảo!
Nữ tử trẻ tuổi vội vàng xoay người vung quyền.
"Phanh!" một tiếng, Mộ Dung Khuynh Thành bay ngược ra sau, nữ tử trẻ tuổi lại phún máu.
Bảo Quang hải vực là căn cứ của cường giả, có thể nói là cường giả như mây. Mà Tứ Phương Đảo chính là một trong số ít những hòn đảo phồn hoa ở hải vực này, cho nên cường giả tập trung ở đây không hề thiếu. Hai đội ngũ đang đại chiến trong cung điện lúc này nếu ở tại địa bàn của mình thì tuyệt đối là tồn tại gần như vô địch dưới Sinh Tử Cảnh, nhưng đáng tiếc ở nơi này cường giả đồng cấp lại không thiếu, không ai dám tự xưng vô địch thủ ở đây, cho nên muốn áp chết được đối phương là chuyện không dễ dàng chút nào.
Tên trung niên khô gầy đang chiến đấu với Diệp Trần cũng như vậy, mặc dù hắn có tướng mạo xấu xí nhưng nếu đem hắn quăng vào Chân Linh Đại Lục thì trong Bán bộ Vương Giả cho dù không lọt vào Top năm thì cũng là Top mười!
Chỉ là lần này hắn rất không may, bởi vì hắn gặp phải Diệp Trần!
Kỹ xảo chiến đấu của hắn ở trong mắt Diệp Trần không đáng một xu, bao nhiêu thủ đoạn của hắn ở trước mặt Diệp Trần đều không có đất dụng võ. Bởi vì Diệp Trần chính là loại cường giả không có nhược điểm, muốn đánh bại được hắn thì nhất định phải dùng ưu thế áp đảo hoàn toàn mới được, ngoài ra không còn cách nào khác.
Tên trung niên khô gầy bị kiếm pháp quỷ thần khó lường của Diệp Trần làm cho chật vật không chịu nổi, một thân khinh công quỷ dị của hắn lúc này trở thành tuyệt chiêu giữ mạng, ngay cả một chút thượng phong cũng không chiếm được!
- Ta không tin có tà!
Tên trung niên khô gầy đã bị đánh đến sắp điên, thân thể hắn từ một hoá thành chín, chín đạo thân ảnh vây quanh Diệp Trần mà đánh, có đôi khi là hai đánh một, khi là ba đánh một, có đôi lục một phân thân phải liều mình chịu chết để những phân thân khác cùng với bản thể tranh thủ cơ hội tung ra bất cứ thủ đoạn nào để đối phó Diệp Trần.
- Đi!
Diệp Trần phóng lên cao, tay trái điểm về phía trước.
"Choang!"
Chín đạo kiếm ảnh đồng thời bắn ra.
"Phốc phốc phốc..."
Tất cả phân thân của trung niên khô gầy đều bị quét sạch, ngay cả bản thể cũng bị đánh lui lại mấy bước.
- Chết đi!
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Diệp Trần đột nhiên nhiều ra một tên trung niên khô gầy nữa, mà cái bản thể bị đánh lui vừa rồi lại bùm một tiếng hoá thành khói xanh tán đi. Nguyên lai phân thân bí pháp của hắn là một Thiên giai trung cấp bí pháp cực kỳ cường đại, chẳng những có thể phân ra phân thân mà còn có thể phân ra một cái giả thân. Cái giả thân này ngoại trừ không có huyết nhục cốt tách ra thì cơ hồ không khác gì bản thể, chỉ có một nhược điểm là muốn ngưng tụ ra giả thân thì cần tiêu hao bốn thành chân nguyên, cho nên thẳng đến lúc này hắn mới chịu thi triển.
Quỷ trảo như tia chớp xuyên qua đầu Diệp Trần.
- Không đúng!
Tên trung niên khô gầy biến sắc bởi vì một trảo vừa rồi hắn không cảm giác được thực thể của Diệp Trần mà chỉ là một mảnh hư vô.
- Ngươi có phân thân bí pháp thì ta cũng có võ học Ảnh áo nghĩa!
Bản thể Diệp Trần đột nhiên xuất hiện sau lưng tên trung niên khô gầy, một kiếm đâm xuyên mi tâm đối phương từ sau ra trước.
"Roẹt!"
Rút kiếm ra, Diệp Trần phi thân lui lại phía sau, mà tên trung niên khô gầy cũng đồng thời rơi xuống dưới. Đây chính là bản thể của hắn chứ không phải là phân thân cũng không phải là giả thân! Hắn không ngờ Diệp Trần còn lĩnh ngộ được Ảnh áo nghĩa, hơn nữa còn rất tinh thâm, ngay cả hắn cũng không nhìn ra chút nào.
- Phù!
Hạ xuống mặt đất, Diệp Trần thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ: "Đúng là mệt!"
Chiến đấu với trung niên khô gầy này, Diệp Trần cũng không có thi triển ra sát chiêu chủ bài của mình bởi vì phân thân của đối phương quá nhiều, sát chiêu căn bản không thể tập trung được nên không có thời gian để thi triển. Nếu cưỡng ép vận dụng sát chiêu chỉ là lãng phí chân nguyên mà thôi. Đương nhiên Diệp Trần cũng có nắm chắc có thể dùng Kính Hoa Phá Diệt đánh chết đối phương nhưng hiện tại hắn còn chưa muốn bạo lộ bản thân.
Sau khi đánh chết trung niên khô gầy, Diệp Trần đứng nguyên tại chỗ không đi trợ giúp bất kỳ ai, bởi vì hắn nhìn ra không có ai cần trợ giúp cả.
Kim Vạn Song đối chiến với Sư Thiếu Bảo vẫn luôn chiếm được một chút thượng phong.
Thanh niên lạnh lùng với trung niên văn sĩ đều là kiếm khách, nếu Diệp Trần tiến tới hỗ trợ ngược lại sẽ bị thanh niên lạnh lùng phản cảm.
Còn Lâm Vũ Hiên với bản tính cao ngạo thì làm sao chấp nhận để người khác hỗ trợ!
Song sinh huynh đệ thì tính cách quái đản, không đoán được nên tốt nhất vẫn không nên tuỳ tiện nhúng tay vào. Còn hoàng y nữ tử, Diệp Trần không hề cảm thấy nàng cần có sự trợ giúp nào, nếu hắn tiến tới cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân làm thêm chuyện ruồi bu. Mà Mộ Dung Khuynh Thành cũng đang chiếm cứ thượng phong, tiếp theo một thời gian ngắn nữa là hoàn toàn có thể giải quyết đối thủ rồi.
Cuối cùng, lão giả tang thương và lão giả cổ quái thì rất khó nói. Cách chiến đấu của lão giả tang thương lấy nhanh, chuẩn, độc là chính. Mà lão giả cổ quái phong cách chiến đấu cũng y chang cách ăn mặc của lão, vô cùng kỳ quái, nhìn không hiểu được! Có đôi khi rõ ràng là lão công kích thẳng sẽ tốt hơn nhưng lão lại cứ công kích theo đường vòng cung, có đôi khi cần liều mạng thì lão lại thối lui, lúc cần lui lại dốc sức liều mạng... tóm lại là không thể theo lẽ thường mà phỏng đoán được, cũng không thể dùng tư duy của người bình thường đến mà lý giải được.
Thu hồi ánh mắt lại, Diệp Trần xoay người nhìn về phía ngọn linh thạch tiểu sơn ở trung tâm cung điện.
Cái núi linh thạch nhỏ này với số lượng Thượng phẩm linh thạch khổng lồ như thế mà có thể bảo tồn được qua vô tận tuế nguyệt thì trực tiếp qua quan hệ với trận pháp bên dưới. Nếu Diệp Trần đoán không sai thì trận pháp này gọi là Khoá Linh Trận, có thể đem linh khí phong bế ở bên trong không tán ra ngoài.
Khoá Linh Trận ngoại trừ hiệu quả phong bế linh khí thì còn có lực phòng ngự rất cường đại, bởi vì khí kình của các tràng chiến đấu trong cung điện mãnh liệt như vậy khi dính lên trận pháp liền bị dời sang chỗ khác, không cách nào ảnh hưởng tới nó được. Bất quá Khoá Linh Trận cũng không phải chuyên về phòng ngự cho nên sau vô số lần bị trùng kích cũng đã có chút lập loè bất định.