Viêm Già liếc mắt nhìn Việt Kỳ: “Ngươi cho là ai cũng bị lừa sao? Ta nhất định phải đi tìm đạo tắc thứ năm, chỉ có nó mới có thể ngăn được tầng thứ năm, hy vọng còn kịp!”
Nói xong, nàng ta nhìn Việt Kỳ: “Ngươi đi cùng ta không?”
Việt Kỳ khẽ nói: “Muốn, nhưng sợ liên luỵ đến ngươi!”
Viêm Già cười nói: “Không đâu”.
Việt Kỳ gật đầu: “Vậy cùng nhau đi tìm!”
Viêm Già giữ Việt Kỳ: “Đi!”
Vừa dứt lời, hai người lập tức biến mất không thấy đâu.
“Đạo tắc thứ năm là gì?”
“Một tên rất đáng ghét… cũng là một tên mặt dày vô cùng, dày chẳng kém gì Diệp Huyên…”
“…”
Tại Nam Vực.
Trên không, Diệp Huyên ngồi trên lưng Đế Khuyển chạy điên cuồng một đường, mà sau lưng hai người, những cao thủ Thánh Cảnh kia vẫn đuổi theo như cũ.
Trên lưng Đế Khuyển, đột nhiên Diệp Huyên nói: “Đế huynh, phải làm sao ngươi mới có thể phục hồi thực lực của chính mình đây!”
Đế Khuyển lạnh giọng: “Bây giờ ngươi đừng có đẩy lên đầu ta nữa!”
“Tại sao?”, Diệp Huyên không hiểu.
Đế Khuyển nói: “Nội đan ta bị vỡ nát, trừ phi nội đan được tái hợp lại thì mới có thể thi triển được thần thông thiên bẩm của bản thân, mà muốn nội đan tái tạo lại, phải cần ít nhất là trăm năm!”
Trăm năm!
Vẻ mặt Diệp Huyên khẽ nhăn lại: “Một trăm năm… Không còn cách nào khác sao?”
Đế Khuyển đáp: “Có!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Cách gì?”
Đế Khuyển nói: “Nuốt chửng yêu thú ngang cấp… Ngươi đi tìm mấy chục con rồng cho ta nuốt đi! Chắc chắn ta có thể khôi phục được!”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Mấy chục thật, chúng ta đánh nổi không?”
Đế Khuyển đáp: “Mỗi một con rồng đều tương đương với đỉnh cao Thánh Cảnh, hơn nữa sức chiến đấu cũng hơn cường giả đỉnh cao Thánh Cảnh ít nhất mười lần, so với chúng ta bây giờ cũng phải mạnh hơn cả mấy lần!”
Diệp Huyên trầm mặc một lúc lại nói: “Đế huynh, ngươi cứ xem như ta chưa từng nói mấy lời trước đó đi!”
“…”
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và Đế Khuyển cùng đi tới một vùng biển, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ từng hòn đảo trên biển.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Đế huynh có thể cắt đuôi bọn họ được không?”
Đế Khuyển lắc đầu: “Không cắt được!”