Độc Cô Minh thở dài: “Vậy để ta đến nhà họ Cổ đi!”
Độc Cô Liên gật đầu: “Như thế là tốt nhất!”
Độc Cô Minh xoay người rời đi.
Trong điện, hai mắt Độc Cô Liên khép hờ, không biết đang nghĩ gì.
Mà trong phủ đệ của nhà họ Độc Cô, mỗi một khắc đều không ngừng có người chết, có thể nói nhà họ Độc Cô bây giờ đã rơi vào khủng hoảng.
Rất nhiều người bắt đầu chạy trốn, đặc biệt là những hạ nhân của nhà họ Độc Cô, đã chạy trốn gần hết rồi.
Đối mặt với người trong bóng tối, nhà họ Độc Cô thật sự bó tay toàn tập.
Trong phòng, Độc Cô Liên chỉ còn là linh hồn cũng thấy sợ hãi. Vốn dĩ Độc Cô Phong của nhà họ Độc Cô là người có năng lực ngăn cản Diệp Huyên, nhưng Độc Cô Phong cứ muốn xuống tầng thứ chín của Vô Gian Luyện Ngục, bị yêu thú thần bí kia làm bị thương…
Còn bây giờ, nhà họ Độc Cô đã không còn ai có thể ngăn cản Diệp Huyên nữa rồi.
Hôm đó, lão tổ của nhà họ Độc Cô xuất hiện, nhưng Diệp Huyên lại xoay người bỏ chạy… Suýt chút khiến Độc Cô Liên tức chết!
Đợi!
Việc Độc Cô Liên có thể làm bây giờ chính là chờ đợi, chờ đợi Độc Cô Minh mời cao thủ của nhà họ Cổ tới.
Đúng lúc này, Độc Cô Liên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nơi đó có một cái đầu máu chảy đầm đìa bay vào.
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Độc Cô Liên giật giật, ông ta vội đứng lên, mà lúc này, lại một cái đầu khác bay vào…