Diệp Huyên cười nói: “Gặp ta, ngươi không vui à?”
Mục Tiểu Đao định đáp lời thì một người Dị Duy ở bên cạnh chợt gằn giọng nói: “Các ngươi nói chuyện xong chưa? Ngươi…”
Diệp Huyên đột nhiên quay đầu: “Ta có cho phép ngươi lên tiếng à?”
Dứt lời, một thanh kiếm đâm vào mi tâm của người Dị Duy kia!
Ầm!
Người Dị Duy kia lập tức biến thành hư vô!
Mọi người đều sững sờ!
Trong mắt Mục Tiểu Đao và Tiểu Ách cũng đầy sự ngạc nhiên.
Giết chết trong nháy mắt?
Lúc này, một người Dị Duy run rẩy hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai!”
Diệp Huyên nhìn về phía người Dị Duy kia: “Ngươi là người Dị Duy?”
Đương nhiên hắn không quên chủng tộc này, vì Đạo Nhất cũng là người Dị Duy tộc.
Đương nhiên, hắn cũng không có chút thiện cảm nào với bọn họ!
Người Dị Duy dẫn đầu đang định đáp lời thì Mục Tiểu Đao chợt nói: “Giết chết bọn họ!”
Diệp Huyên cười to, sau đó vung tay áo.
Ầm!
Mười mấy người Dị Duy đều biến mất!
Bị đánh tan trong nháy mắt!
Thấy cảnh này, Mục Tiểu Đao không khỏi giơ ngón tay cái: “Lợi hại!”
Tiểu Ách nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười to: “Tiểu Đao, Tiểu Ách, có hứng thú cùng ta đi tới một nơi mới mẻ không?”
Mục Tiểu Đao lập tức lắc đầu: “Không có hứng thú!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Mục Tiểu Đao lạnh nhạt đáp: “Thực lực của người ở nơi mới mẻ mà ngươi nói mạnh hơn nơi này rất nhiều, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”
Mục Tiểu Đao nhún vai: “Bây giờ chúng ta đi tới đó chẳng phải sẽ trở thành kẻ yếu trong kẻ yếu sao?”
Diệp Huyên: “…”
Mục Tiểu Đao chớp mắt: “Không bằng ngươi đưa cho chúng ta chút truyền thừa và tài nguyên đi? Đợi thực lực của chúng ta tăng lên chúng ta sẽ đi tìm ngươi sau!”
Diệp Huyên đen mặt, ngươi đúng là không biết khách sáo!
Mục Tiểu Đao cười hì hì: “Không có vấn đề gì đúng không?”
Diệp Huyên liếc Mục Tiểu Đao, sau đó mở lòng bàn tay, hai chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt hai cô gái, Mục Tiểu Đao không chút khách sáo cầm lấy nhẫn chứa đồ, khi thấy đồ bên trong, mắt nàng ta lập tức sáng lên!