Sinh đứa con đi!
Diệp Huyên có hơi kinh ngạc.
Kỷ An Chi khẽ nói: “Yêu ngươi, khổ thật!”
Nghe vậy, Diệp Huyên chỉ im lặng.
Lúc này, hắn rất tự trách!
Hắn ôm chặt Kỷ An Chi, khẽ nói: “Ta biết!”
Mấy năm nay, hắn rất hiếm khi ở bên cạnh người thân!
Kỷ An Chi tựa đầu vào vai Diệp Huyên, khẽ nói: “Nếu có thể ở lại nơi này mãi thì tốt biết mấy!”
Diệp Huyên khẽ cười: “Ta cũng muốn!”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, sau đó khẽ nói: “Lòng người, dục vọng…”
Thời khắc này, hắn mới hiểu một chuyện.
Nhiều lúc, tu hành chính là đang tiêu diệt nhân tính và dục vọng.
Năm đó sau khi sinh mệnh vô hạn, hắn sẽ xem nhẹ tất cả mọi thứ.
Nhất là khi nhìn thấy từng người bên cạnh mình rời đi, cảm giác đó…
Mà lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận đôi chút cảm giác cô độc của Thanh Nhi rồi!
Hắn cũng hiểu tại sao Thanh Nhi lại thờ ơ với chúng sinh như vậy rồi!
Nhưng hắn không muốn trở thành người như vậy!
Diệp Huyên ôm chặt Kỷ An chi, lúc này, hắn bỗng có chút hoảng loạn, có chút sợ hãi!
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn theo đuổi kiếm đạo, theo đuổi cực hạn, mà quên mất người bên cạnh!
Nhất là những cô gái này!
Bản thân đúng là một tên đàn ông khốn nạn!
Diệp Huyên lắc đầu khẽ cười, hắn ôm chặt người trong lòng.
Trân trọng lúc này!
Sống vào lúc này!
Cứ như vậy, hai người ôm lấy nhau đến lúc trời sáng.
Hai người nói rất nhiều chuyện.
Mà thời gian tiếp theo, Diệp Huyên cũng không quay về thư viện Quan Huyên, mà ở lại trong thư viện nhỏ, mỗi ngày ngoài đọc sách thì cũng chỉ làm cơm cho Kỷ An Chi!
Vẻ tươi cười trên gương mặt Kỷ An Chi còn nhiều hơn so với lúc trước cộng lại!
Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua!
Diệp Huyên không bận tâm đến thư viện Quan Huyên, cũng không quản chuyện Thái Sơ Thần Tộc, lại càng không màng đến chuyện thế giới Hư Chân, cũng không tu luyện, mỗi ngày chỉ làm cơm, đọc sách, sau đó đi dạo cùng Kỷ An Chi.
Ngày qua ngày rất nhàn tản!
Thế nhưng, cảnh đẹp không kéo dài.
Hôm nay, Diệp Huyên đang làm cơm cho Kỷ An Chi, trước mặt hắn không xa, Ám Quân đột nhiên xuất hiện!
Ám Quân cẩn trọng thi lễ: “Viện trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Xảy ra chuyện lớn!