Thiên Đạo nhìn chằm chằm Diệp Huyên một lúc, sau đó định rời đi!
Nàng ta không muốn xảy ra mâu thuẫn với đối phương!
Nhưng nàng ta vẫn muốn xem thử Diệp Huyên sẽ đối phó thế nào.
Lúc này, bia mộ kia đột nhiên rung động không ngừng, một bóng đen xuất hiện ở sâu trong thông đạo truyền tống kia!
Sắp ra ngoài rồi!
Thiên Đạo híp mắt lại, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào!
Vì hơi thở của người này đã vượt qua Đế Cảnh rồi!
Rõ ràng người bên phía đại thế giới Huyền Hoàng không muốn cho Diệp Huyên chút cơ hội nào!
Lúc người nọ sắp ra ngoài, một ngọn tháp hư ảo đột nhiên xuất hiện giữa chân mày Diệp Huyên, một khắc sau, Diệp Huyên cười gằn: “Thu cho ông!”
Thu!
Tháp Giới Ngục lập tức xuất hiện trên bia mộ đó, một khắc sau, một tia sáng đỏ như máu bao phủ lên bia mộ kia, sau đó, tháp Giới Ngục rung động dữ dội, chớp mắt một cái đã thu bia mộ vào trong tháp!
Thiên Đạo ở bên cạnh sửng sốt, có thể như thế nữa à?
Lúc tháp Giới Ngục thu bia mộ vào, một người áo đen đi ra từ trong bia mộ.
Đương nhiên lúc này hắn ta đang ở trong tháp Giới Ngục.
Tầng thứ nhất của tháp Giới Ngục.
Người đàn ông áo đen nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày, đến nhầm nơi rồi à?
Không đúng!
Người đàn ông híp mắt nhìn một vòng xung quanh, trong mắt lộ vẻ đề phòng.
Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt người đàn ông áo đen.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là Diệp Huyên!”
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông nhìn xung quanh: “Đây là bảo vật đó?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Người đàn ông cười: “Ngươi thu ta vào đây rõ ràng là muốn dùng bảo vật này đối phó ta, đúng không?”
Diệp Huyên lại đáp: “Đúng”.
Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là đang dẫn sói vào nhà đấy”.
Nói đến đây, hắn ta chợt ngẩng đầu nhìn lên trên: “Còn có người?”