Đến chết nàng ta còn không sợ, đương nhiên sẽ không sợ bất luận người nào.
Lúc này, Diệp Huyên ở bên cạnh chợt nói: “Thanh Nhi, vừa nãy nàng ta không gọi người, là Tịch Huyền tự đi ra”.
Thiên Mệnh quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Cần ta giúp huynh giải quyết nàng ta không?”
Diệp Huyên cười khẽ: “Không cần! Bởi vì vừa rồi ta đã đánh bại nàng ta rồi!”
Vào thời khắc cuối cùng khi nãy, nếu Tịch Huyền không xuất hiện thì hắn đã giết chết Đạo Huyền Nhất.
Thiên Mệnh gật nhẹ đầu, phất tay áo, kiếm Hành Đạo trở về trong tay nàng.
Diệp Huyên do dự rồi nói: “Thanh Nhi, Tiểu Hồn…”
Thiên Mệnh mở lòng bàn tay, trong phút chốc, cả đất trời đều trở nên hư ảo, ngay sau đó một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng.
Kiếm Thanh Huyên!
Thiên Mệnh lên tiếng: “Hồn tới đây”.
Nàng vừa dứt lời, kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, linh hồn của Tiểu Hồn lại được ngưng tụ một lần nữa, không phải linh hồn mới mà là linh hồn cũ trở về.
Thấy vậy, trong mắt Đạo Huyền Nhất tràn đầy vẻ không thể tin được.
Cải từ hồi sinh?
Đạo Huyền Nhất không nhịn được nói: “Ngươi… Làm bằng cách nào vậy?”
Tay phải của Thanh Nhi chợt vung lên.
Vút!
Linh hồn của Đạo Huyền Nhất bay thẳng đến cuối tinh không vô tận.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Dương Niệm Tuyết cứng ngắc, có vẻ tính tình của Thiên Mệnh đúng là không tốt lắm.
Kiếm Thanh Huyên trong tay Thiên Mệnh rung nhẹ.
Thiên Mệnh nhìn kiếm Thanh Huyên, nàng khép ngón tay lại nhẹ nhàng kẹp vào kiếm Thanh Huyên, sau đó vuốt dọc xuống dưới, trên thân kiếm xuất hiện hai chữ lớn: Vô địch!
Vô địch!?
Diệp Huyên ngẩn ra.
Thiên Mệnh đặt kiếm Thanh Huyên trước mặt Diệp Huyên: “Ta đã cho nàng sinh mệnh mới, từ giờ phút này, dù huynh đạt đến trình độ nào, chỉ cần huynh dùng đến thanh kiếm này thì nàng sẽ cưỡng ép khiến thực lực của huynh tăng thêm hai cảnh giới lớn, không có bất kỳ tác dụng phụ nào! Không chỉ vậy, từ giờ phút này, thanh kiếm này đã có Tuế Nguyệt Chi Lực, chỉ cần huynh huy động Tuế Nguyệt Chi Lực thì sẽ có thể phá được mọi pháp trên thế gian, mọi đạo trên thế giới, không những thế từ giờ kiếm này còn vạn pháp bất xâm, vạn đạo không thể trấn áp, năm tháng không thể huỷ diệt”.
Nghe vậy, Diệp Huyên trợn mắt há mồm.
Kiếm Thanh Huyên sắp vô địch rồi ư?
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên bay tới trước mặt Thiên Mệnh: “Tiểu Tháp ta sẵn lòng xông pha khói lửa vì Tiểu chủ, chết cũng không từ chối! Ta không chết, Tiểu chủ không chết, nếu Tiểu chủ chết thì phải Tiểu Tháp ta chết trước, vì Tiểu chủ, chủ nhân, ta đều dám lám!”
Diệp Huyên: “…”
Dương Niệm Tuyết nhìn Tiểu Tháp: “Tiểu Tháp, ngươi sẽ bị đánh chết đấy!”
Tiểu Tháp: “…”