Lâm Hư nhìn chằm chằm Lâm Tòng Vân: “Cháu nên biết nếu cháu bị lộ, ta sẽ không bảo vệ cháu!”
Lâm Tòng Vân cười nói: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn liều một phen, vì chính mình, cũng là vì Linh Hư Tinh Cung!”
Nghe vậy, Lâm Hư thầm thấy ấm áp, nhỏ giọng nói: “Đi đi!”
Lâm Tòng Vân xoay người rời đi.
Sau khi y đi, Lâm Hư đột nhiên nói: “Hai người đi theo nó, lúc cần thiết thì ra tay giúp đỡ”.
Hai người trong bóng tối lặng lẽ rời đi.
Lâm Hư nhìn về cuối chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Tiểu tử kia cứ muốn làm khổ mình, sống sót không tốt sao?”
…
Dị vực.
Sau khi Vị Ương Thiên rời đi, Diệp Huyên vội vã gọi Đế Khuyển, sau đó kéo Đế Khuyển bỏ chạy!
Hắn cảm nhận được Vị Ương Thiên đã rời đi, bây giờ nếu tiếp tục ở lại thì thật sự rất ngu xuẩn!
Dù Đế Khuyển vẫn không muốn đi lắm, nhưng Diệp Huyên cũng không chiều theo nó, ép nó đi theo.
Nhưng hắn đau khổ phát hiện cánh cửa Vị Ương Thiên tạo ra cho mình khi nãy đã biến mất rồi!
Không thấy nữa!
Về kiểu gì đây?
Diệp Huyên đứng lặng người.
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, người tới chính là Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên nhìn hắn: “Vẫn chưa đi?”
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Đợi… Đợi về cùng muội!”
Vị Ương Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Nói hưu nói vượn!”
Dứt lời, nàng ta vung tay phải lên, không gian trước mắt lập tức nứt ra, sau đó, nàng ta dẫn Diệp Huyên đi vào trong khe nứt không gian.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên, Đế Khuyển và Vị Ương Thiên bắt đầu xuyên qua không gian.