Diệp Huyên cười khổ: “Vậy thì ta phải mang cái ơn này rồi”.
Nói xong, hắn nhìn cô gái: “Cô nương, cô cảm thấy để ta mang ơn có giá trị hơn tiền à?”
Cô gái nói: “Diệp công tử không có lòng tin với mình sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta là lo lắng thay cô”.
Cô gái nhẹ giọng nói: “Nếu Diệp công tử gật đầu, từ bây giờ, người của chúng ta sẽ đến Võ Viện âm thầm bảo vệ lệnh muội”.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Vậy thì cảm ơn”.
Cô gái gật đầu: “Sau này Diệp công tử cần gì cũng có thể đến thương hội Thông Bảo của ta”.
Diệp Huyên chắp tay: “Vậy thì cảm ơn. Ta còn có việc, tạm biệt”.
Nói xong, hắn xoay người biến mất.
Sau khi Diệp Huyên đi, người phụ nữ xinh đẹp vội vàng đi tới trước mặt cô gái: “Tiểu thư?”
Cô gái nhẹ giọng nói: “Ta biết có rất nhiều người muốn hắn chết, bao gồm rất nhiều thế lực mà thương hội Thông Bảo chúng ta cũng không dám tùy tiện đắc tội!”
Người phụ nữ trầm giọng hỏi: “Vậy vì sao tiểu thư muốn giúp hắn?”
Cô gái nói: “Ai cũng muốn hắn chết, mà hắn vẫn còn sống đến bây giờ… Ngươi cảm thấy bình thường sao?”
Người phụ nữ im lặng.
Cô gái lại nói: “Món bảo vật trên người hắn không phải chúng ta có thể có được, dù lấy được cũng sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho chúng ta. Bây giờ hắn khó khăn, chúng ta giúp hắn trong âm thầm, có lẽ sau này sẽ có thu hoạch không tưởng”.
Người phụ nữ xinh đẹp nói: “Nếu hắn chết thì sao?”
Cô gái hỏi ngược lại: “Còn nếu hắn không chết?”
Người phụ nữ im lặng.
Cô gái lại nói tiếp: “Đánh cược một lần. Cược thắng, sau này chúng ta sẽ có một đồng minh là cao thủ siêu cấp, cược thua… chúng ta cũng không mất gì”.
Người phụ nữ xinh đẹp nói với giọng điệu nặng nề: “Tiểu thư chắc chắn được mấy phần là sẽ cược thắng?”
Cô gái đáp: “Không chắc!”
Người phụ nữ: “…”
Cô gái nhẹ giọng nói: “Càng thấp, càng không có hy vọng, ta càng phải đánh cược…”