Triệu Huyền Huyền liếc mắt nhìn Thanh Nhi váy trắng, sau đó nói: "Quặng Bà Sa Tinh nằm ngay nơi sâu nhất của dãy núi này, mà nơi đó có khí tức Chân Yêu tộc mạnh mẽ nhất, hơn nữa Yêu tộc rất nhạy cảm với địa bàn của mình. Nếu người ngoài không được cho phép mà cứ tiến vào thì đồng nghĩa với việc tuyên chiến với chúng".
Thanh Nhi khẽ mỉm cười: "Cô nương, cô không cần thăm dò ta đâu. Thực lực của ta vượt quá nhận thức của cô".
Triệu Huyền Huyền trầm mặc.
Ba người đi vào nơi sâu nhất trong khu núi.
Càng đi về phía trước, khí tức của Chân Yêu lại càng mạnh hơn.
Chỉ chốc lát, cả ba đã đến trước một vực sâu, vực này dài rộng mấy trăm nghìn trượng, sâu không thấy đáy, bên dưới còn tản ra luồng khí tức yêu thú vô cùng đáng sợ, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn nhìn dưới đáy vực sâu, hỏi: Thanh Nhi, phía dưới có Chân Yêu không?"
Thanh Nhi đáp: "Có một con".
Nghe vậy, Triệu Huyền Huyền sửng sốt: "Có một con Chân Yêu?"
Thanh Nhi gật đầu: "Không phải là khí tức còn sót lại, mà là khí tức của con yêu thú này tỏa ra".
Triệu Huyền Huyền do dự một chốc rồi nói: "Có xuống không?"
Thanh Nhi cười: "Xuống".
Nói xong, nàng lập tức dẫn Diệp Huyên và Triệu Huyền Huyền nhảy xuống vực sâu, lúc vừa rơi xuống, một luồng hơi thở yêu thú cực kỳ kinh khủng lập tức ập đến phía họ.
Diệp Huyên cau mày lại, lúc này, Thanh Nhi mới bước ra trước một bước, trong nháy mắt, hơi thở yêu thú kia lập tức tiêu tan.
Diệp Huyên nhìn về phía xa xa, ở phía dưới vách núi đang có một con yêu thú nằm phục sẵn ở đấy, hình dáng của nó tựa trâu, toàn thân được phủ vảy dày màu đen kịt. Nó nằm sát dưới đất, tứ chi đang bị một cái xích sắt đen sì khóa chặt.
Chân Yêu!
Nhìn con Chân Yêu trước mặt này, vẻ mặt Triệu Huyền Huyền lập tức trở nên nghiêm túc.
Mà lúc này, con Chân Yêu kia cũng nhìn ba người Diệp Huyên, nói chính xác hơn là đang nhìn Thanh Nhi dẫn đầu kia.
Là một yêu quái, nó vô cùng mẫn cảm với nguy hiểm.
Thanh Nhi quan sát con yêu thú này một lúc rồi nói: "Ca, huynh có muốn cưỡi nó không?"
"Hả?"