An Liên Vân khẽ gật đầu: “Đa tạ!”, nói xong nàng ta cầm kiếm Thanh Huyên lên, thần sắc dần trở nên nghiêm trọng, hiển nhiên vì đã cảm nhận được điểm phi phàm của kiếm Thanh Huyên này.
Ở bên cạnh, Vạn Tinh Hàn lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt không mấy thiện chí.
Chốc lát sau, An Liên Vân nhìn về phía Diệp Huyên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Diệp công tử, kiếm này do ai chế tạo thế?”
Diệp Huyên mỉm cười đáp lời: “Muội muội của ta”.
An Liên Vân thoáng sững người: “Lệnh muội?”
Diệp Huyên gật đầu khẳng định: “Đúng vậy!”
An Liên Vân nhìn Diệp Huyên: “Thanh kiếm này rất đặc biệt, e rằng tìm khắp dị thế giới cũng không có nổi thanh kiếm thứ hai bì được cùng nó”.
Diệp Huyên bật cười: “Liên Vân, ta vẫn còn một vài thanh kiếm khác, đợi khi chiêu nạp nhân tài xong, chúng ta thảo luận riêng về kiếm đạo được không?”
An Liên Vân do dự trong chốc lát nhưng vẫn đáp: “Được!”
Nghe thấy câu nói của An Liên Vân, trưởng lão Phương Thốn Tông ở bên cạnh không khỏi nhíu mày, người này liếc mắt nhìn Diệp Huyên với vẻ đề phòng.
Mẹ kiếp!
Cậu thiếu niên này lắm trò gớm nhỉ, hắn muốn làm gì đây?
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Liên Vân, lần này có bao nhiêu thiên tài sẽ lao lên?”
An Liên Vân liếc mắt nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi cứ gọi ta là An cô nương đi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được thôi, Liên Vân”.
An Liên Vân nghe thấy thế mà biểu cảm cứng đờ...
Bên cạnh An Liên Vân, trưởng lão Phương Thốn Tông kia nhìn thấy mà trợn mắt há miệng, mẹ kiếp, da mặt dày đến mức ấy sao?
Người ta đã bảo ngươi hãy gọi An cô nương đi, ngươi còn cố tình Liên Vân này Liên Vân nọ... mẹ kiếp, thân với ngươi lắm sao?
Diệp Huyên lại đột ngột hỏi tiếp: “Liên Vân, , lần này có bao nhiêu thiên tài sẽ lên đây?”
An Liên Vân liếc mắt nhìn Diệp Huyên: “Có hai mươi người”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được! Phương Thốn Tông của cô lấy mười người, Đạo Linh Cung của ta lấy mười người, hoàn hảo!”
An Liên Vân: “..”.
Đúng lúc này, Vạn Tinh Hàn ở bên cạnh bật cười ha hả: “Đúng là nực cười, Đạo Linh Cung của ngươi định để cho Vạn Đạo Tông của ta không chiêu mộ được người nào sao?”
Diệp Huyên đảo mắt nhìn Vạn Tinh Hàn, cười bảo: “Ông có vấn đề gì sao?”
Vạn Đạo Tinh nhìn Diệp Huyên: “Không có vấn đề gì đâu, chẳng có vấn đề gì hết! Ngươi tên là Diệp Huyên đúng không, ta sẽ xem thử xem ngươi làm thế nào mà khiến Vạn Đạo Tông ta không thu nhận nổi một người!”