Bản thân Diệp Huyên cũng sững sờ!
Hắn cũng không ngờ, đối phương lại yếu như vậy!
Không đúng!
Nên nói là, thực ra ra bản thân hắn rất mạnh!
Tiểu Bút bỗng nói: “Thực lực của người, thật ra đã vượt qua Thiên Tri Thánh Cảnh, nếu người sử dụng thế và ý của kiếm Thanh Huyên, thì cho dù là Thánh Nhân Cảnh cũng có thể đánh được! Đương nhiên, có thể đánh thắng hay không thì chưa biết!”
Diệp Huyên gật đầu, vốn dĩ nghĩ rằng đổi sang nơi khác, bản thân sẽ trở thành đệ đệ, nhưng hắn nghĩ nhầm rồi!
Hiện tại thực lực hắn rất rất mạnh!
Đứng lên rồi!
Ha ha!
Diệp Huyên đột nhiên bật cười.
Ngay lúc này, Hàn Phi kéo cánh tay Diệp Huyên, sau đó nói: “Chúng ta phải đi thôi!”
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Hàn Phì chỉ vào người đàn ông Bàn Tộc đang bò dậy trong vực sâu phía xa kia: “Ngươi thấy hắn đang làm gì không!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn người đàn ông Bàn Tộc kia, chỉ thấy người đàn ông Bàn Tộc lúc nãy đang huyên thuyên gì đó, không biết đang nói gì.
Diệp Huyên nhìn Hàn Phi, Hàn Phi nghiêm túc nói: “Hắn ta đang gọi người!”
Diệp Huyên ngây người, sau đó bỗng tức giận: “Hắn lại đi gọi người sao! Sao lại không màng võ đức vậy chứ?
Hàn Phi thành thật nói: “Nếu không đi nữa, đợi lát nữa sẽ bị đánh hội đồng đấy!”
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Vậy chúng ta rút lui theo chiến lược!”
Nói xong, hắn lập tức quay người biến mất nơi xa.
Hàn Phi thấy vậy, cũng vội vàng đi theo.
Sau khi hai người Diệp Huyên rời đi, một nhóm cao thủ Bàn Tộc đã xuất hiện trong dân, một lúc sau, nhóm cao thủ Bàn Tộc lao ra ngoài…
…
Ở bên kia, Hàn Phi dẫn Diệp Huyên trốn vào trong một sơn động bỏ hoang, Hàn Phi nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nơi này có lẽ sẽ an toàn!”
Diệp Huyên cười nói: “Hàn Đình chủ, với thực lực của ngươi, mấy người Bàn Tộc vừa nãy có lẽ không phải đối thủ của ngươi đúng chứ?”
Năm mươi - năm mươi!