Diệp Huyên cau mày: “Chưa nghe bao giờ”.
Gã ta ngây ra, sau đó giận dữ quát lên: “Ngươi chưa từng nghe qua Quỷ Tu Tông?!"
Diệp Huyên đốp lại: “Muội muội ta là Thiên Mệnh vô địch, đại ca ta là kiếm tu cầu bại, cha ta tên Dương điên ngươi từng nghe chưa?"
Gã áo đen ngẩn ra: “Là cái quái gì?"
Diệp Huyên quát: “Ngươi cũng có nghe qua đâu!"
Sau đó hắn vung tay lên, để một tia cắm quang cắm vào linh hồn gã.
"Á!"
Tiếng hét thê thảm vang lên.
Mặt mũi gã áo đen dữ tợn vô cùng, phẫn nộ trừng hắn: “Ngươi dám để ta gọi người đến không? Dám không? Hả? Có dám hay không?"
Diệp Huyên chớp mắt rồi gọi một cái ghế xuất hiện. Hắn ngồi vắt chân trên đó, cười nói: “Vậy gọi người Quỷ Tu Tông của ngươi đến đây. Ta đây vô địch, tùy các ngươi thôi”.
Những lời này của Diệp Huyên khiến gã áo đen kia ngẩn người, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Gã không xem thường Diệp Huyên.
Bởi gã còn không có sức đánh trả hắn, làm sao mà dám xem thường?
Nhưng giờ phút này, gã cũng không còn biện pháp nào ngoài gọi cứu viện.
Nếu không gọi, gã chỉ còn con đường chết; nếu gọi, gã có hy vọng sống.
Thiếu niên trước mắt này cũng không thể là Vô Cảnh chứ, đúng không?
Nghĩ vậy, gã áo đen vươn tay, để một phù ấn màu đen chậm rãi bay lên, hóa thành một tia sáng đen biến mất khỏi đại điện.
Gã nói với Diệp Huyên: “Các hạ, Quỷ Tu Tông ta có ba cường giả bán bộ Vô Cảnh!"
Bán bộ Vô Cảnh.
Diệp Huyên chỉ cười: “Không sao”.
Gã áo đen sa sầm mặt.
Chỉ một hồi sau, một lão già xuất hiện trong điện.
Cả người khoác áo đỏ chói, trông lòe loẹt vô cùng.
Lão ta ngắm nghía Diệp Huyên một hồi, cất giọng khàn đặc: “Chẳng hay các hạ là?"
Diệp Huyên chỉ vươn tay, để một tia kiếm quang bắn ra.
Phập!
Lão già còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm quang xuyên thủng giữa trán.