Ông lão ôm kiếm trầm giọng nói: “Là ai làm? Diệp Huyên?”
Lý Huyền Phong nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ hắn thì còn có ai!”
Ông lão ôm kiếm khẽ cau mày: “Sao hắn lại làm được?”
Lý Huyền Phong lạnh mặt: “Ai biết được?”
Ông lão ôm kiếm trầm giọng nói: “Có lẽ hắn chưa đi xa, ta đi xung quanh xem thử!”
Nói xong ông ta quay người biến mất.
Lý Huyền Phong cũng quay người rời đi.
Lầu bốn bỗng chốc yên tĩnh.
Cứ như vậy, sau hơn nửa canh giờ, Lý Huyền Phong lại xuất hiện ở đây một lần nữa, ông ta lạnh lùng nhìn xung quanh, sau đó liền biến mất.
Một canh giờ sau, Lý Huyền Phong lại xuất hiện tại đây lần nữa, ông ta lại liếc nhìn khắp xung quanh, khắp nơi đều trống rỗng, cái gì cũng không có. Đứng lặng một lúc, ông ta thi triển thần thức, thần thức như bao trùm cả lầu bốn.
Thế nhưng, không có gì khác, ông ta cũng không hề phát hiện được gì!
Lý Huyền Phong thu hồi thần thức, quay người rời đi.
Lần này, Diệp Huyên bước ra, hắn đi đến phía trước bức tranh, sau đó để lại một hàng chữ rồi quay người đi.
Không biết qua bao lâu, lại có trưởng lão Kiếm Tông đến lầu bốn, mà khi bọn họ nhìn thấy hàng chữ trên mặt đất thì sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi. Một hồi sau, Lý Huyền Phong cũng đến lầu bốn, khi nhìn thấy hàng chữ bên dưới bức tranh, ông ta lập tức nheo mắt.
Hàng chữ đó chính là: Đồ ngu Lý Huyền Phong, lão tử ở trước mặt ngươi mà ngươi cũng không nhìn thấy, ngươi bị mù à?
Một lát sau, Lý Huyền Phong lạnh nhạt nói: “Tên Diệp Huyên này được lắm… Ngược lại ta muốn xem xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu!”
Nói xong, ông ta phất tay áo, hàng chữ trên mặt đất lập tức biến mất.
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Kiếm Tông, đối với hắn hiện tại, nơi có khả năng là nơi nguy hiểm nhất thì sẽ tương đối an toàn hơn một chút, không chỉ vậy, bây giờ hắn cần phải đề phòng mọi lúc, đề phòng đám người kia sẽ ra tay với mấy người Diệp Linh!
Diệp Huyên ở trong thành tìm được một sân viện bỏ hoang, trong phòng, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, lần này hắn lấy được ba thanh kiếm Tạo Hoá Cảnh, với khoảng ba mươi sáu thanh kiếm cấp bậc tiên khí!
Thánh khí cũng có hơn sáu mươi thanh kiếm!
Có thể nói là hời to!
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên vội lấy ra thanh kiếm có vỏ kia.
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, người có biết kiếm này không?”