Diệp Huyên đi tới bên cạnh Tông Thủ, sau đó, hắn đột nhiên xoay người rút kiếm.
Vụt!
Kiếm Thanh Huyên bị rút ra khỏi miệng Tông Thủ, một dòng máu tươi bắn ra, cùng lúc đó, linh hồn của Tông Thủ bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng!
Đối diện Diệp Huyên, Vân Mộng Tử chậm rãi bước tới!
Vân Mộng Tử!
Bản tôn!
Trong bóng tối, sắc mặt của Trung Sơn Vương và Ẩn Sát đều hơi nặng nề.
Hai người đều không ngờ rằng bản tôn của Vân Mộng Tử lại đến đây!
Từ rất nhiều năm trước, người này đã đạt tới Bán Bộ Vô Cảnh rồi! Hơn nữa từ năm đó đã được gọi là người mạnh nhất dưới Vô Cảnh.
Bây giờ đã bao năm trôi qua, dù đối phương không đạt tới Vô Cảnh thì chắc chắn cũng có tiến bộ.
Phiền phức rồi đây!
Ẩn Sát trầm giọng nói: “Trung Sơn Vương, bây giờ phải làm sao?”
Trung Sơn Vương im lặng một lát rồi nói: “Chuyện này đã vượt khỏi phạm vi năng lực của chúng ta rồi!”
Ẩn Sát im lặng.
Đúng thế, từ khi Vân Mộng Tử này xuất hiện, y và Trung Sơn Vương đã không thể nhúng tay vào chuyện này nữa rồi!
Chẳng những thế, một khi Diệp Huyên chết, có lẽ hai người họ cũng sẽ phải chết.
Vân Mộng Tử sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Chắc chắn là không!
Lúc này, Diệp Huyên cầm thanh kiếm dính máu đi về phía Vân Mộng Tử, Vân Mộng Tử cười châm chọc: “Sao nào, ngươi còn muốn giết ta ư?”
Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Vân Mộng Tử nhẹ nhàng kẹp ngón tay lại.
Oanh!
Kiếm Thanh Huyên nhuốm máu của Diệp Huyên lập tức bị kẹp lại, Vân Mộng Tử lập tức muốn dùng sức, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên buông kiếm Thanh Huyên ra, trong nháy mắt, một tia kiếm quang màu máu bao phủ lấy hắn và Vân Mộng Tử!
Oanh!
Kiếm quang tung hoành!
Nhưng một khắc sau, một lực lượng cường đại và vô cùng đáng sợ đột nhiên loé lên!
Ầm!
Diệp Huyên liên tục lùi lại mấy nghìn trượng!
Vân Mộng Tử ở đối diện Diệp Huyên lại không có ảnh hưởng gì!
Thấy cảnh này, Trung Sơn Vương và Ẩn Sát trong bóng tối đều sa sầm mặt.
Lúc này, Vân Mộng Tử đột nhiên cười nói: “Tới đi, để ta xem ngươi có thật sự xem nhẹ được tất cả thời không hay không!”