Diệp Huyên vội nói: “Cái gì?”
Viêm Già liệt kê ra: “Gỗ thần hồn, sen hộ tâm, hoa tố linh,… Cần có ba loại này”.
Diệp Huyên gật đầu: “Sau khi ra ngoài ta sẽ đi tìm”.
Viêm Già nói: “Để linh hồn của nàng ta ở lại đây, ta sẽ dưỡng hồn cho nàng ta trước”.
Diệp Huyên nói: “Được, vậy thì làm phiền tiền bối rồi”.
Nói xong, hắn đưa linh hồn của Việt Kỳ cho Viêm Già, sau đó rời khỏi đại điện.
Viêm Già nhìn theo hướng Diệp Huyên rời đi, không biết đang nghĩ gì.
…
Diệp Huyên trở về đường Tử Hỏa, hắn nặng nề nói trong lòng: “Đại thần tầng hai, vì sao nàng ta không rời khỏi nơi đó?”
Sau một hồi im lặng, đại thần tầng hai nói: “Nàng ta đang mượn hỏa độc ở nơi đó để chữa thương”.
“Chữa thương?”
Diệp Huyên hơi ngẩn ra: “Nàng ta cũng bị thương ư?”
“Nói nhảm!”
Đại thần tầng hai nói: “Năm đó tháp này bị trọng thương, ai không bị ảnh hưởng? Chỉ là có người bị nhẹ, có người bị nặng thôi”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nếu sau này những đạo tắc đều quay lại tháp, mà ta lại không mạnh lắm…”
“Ngoại trừ chết, ngươi còn con đường nào khác sao?”, đại thần tầng hai nói.
Diệp Huyên cười khổ.
Bây giờ hắn dần phát hiện, tháp Giới Ngục này ngày càng không đơn giản, mà có thứ quý giá thế này, nếu không có thực lực tương đương, thì thật sự chỉ có thể chờ chết như đại thần tầng hai nói thôi.
Thực lực!
Nhất định phải có thực lực mạnh mẽ!
“Diệp huynh?”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông đứng trước mặt hắn, người đàn ông này chính là Minh Khôn hắn gặp lúc trước.
Minh Khôn nhìn ra phía sau Diệp Huyên, sau đó nói: “Diệp huynh đi đến cuối đường rồi sao?”
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó cười nói: “Không có, nhưng hôm nay hơi mệt, không muốn đi nữa, hôm nào lại đi!”
Trong mắt Minh Khôn lộ vẻ kính nể: “Thực lực của Diệp huynh thật sự khiến ta phải khâm phục! Khâm phục!”
Diệp Huyên cười nói: “Bình thường”.
Minh Khôn lắc đầu: “Diệp huynh khiêm tốn rồi”.
Diệp Huyên đổi chủ đề: “Minh Khôn huynh, huynh muốn tiếp tục đi tới đích, hay là?”
Minh Khôn do dự một chút, sau đó cười khổ: “Ta nghĩ đây đã là giới hạn của ta rồi, cho nên ta cũng đi ra ngoài cùng Diệp huynh thôi”.
Diệp Huyên cười nói: “Vừa khéo cùng đường!”
Cứ thế, hai người đi cùng nhau.
Trên đường, Minh Khôn đi rất chậm, vì hắn ta phải chống đỡ những hỏa độc kia.
Còn Diệp Huyên thì đi rất thoải mái, vì những hỏa độc đó hoàn toàn không dám đến gần hắn. Mỗi khi thấy những hỏa độc kia tự động tránh xa Diệp Huyên, Minh Khôn đều cảm thấy sùng bái!
Diệp Huyên nói: “Minh Khôn huynh, huynh có gia nhập tổ chức nào không?”
Minh Khôn lắc đầu: “Thích đi lại một mình”.
Diệp Huyên thầm thấy vui vẻ, vội nói: “Ta sáng lập một Tú Môn, Minh Khôn huynh có hứng thú gia nhập không? Bình thường mọi người nói chuyện phiếm, cùng nhau bàn luận về võ đạo”.
Minh Khôn hơi do dự, lúc này Diệp Huyên lại nói: “Tu luyện một mình tuy yên tĩnh, nhưng lại hơi xa rời thực tế, nếu mọi người cùng nhau bàn luận, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ”.
Minh Khôn nhìn Diệp Huyên: “Diệp huynh, huynh có sẵn lòng nói về võ đạo tâm đắc của mình với người khác không?”
Diệp Huyên cười nói: “Sẵn lòng, đương nhiên là chỉ với người của mình, ví dụ như bạn bè huynh đệ”.
Minh Khôn suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Được, ta gia nhập!”
Nghe vậy, Diệp Huyên mừng rỡ trong lòng, thực lực của Minh Khôn này chắc chắn không yếu hơn Nam Sơn, vì đối phương có thể dựa vào thực lực đi sâu như vậy trong đường Tử Hỏa đã đủ để chứng minh tất cả rồi.
Có Minh Khôn này gia nhập, thực lực của Tú Môn chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, hai người ra khỏi đường Tử Hỏa, mà mấy người Tiêu Qua đã đợi ở đây từ trước.
Nhìn thấy Diệp Huyên, mấy người Tiêu Qua đều thở phào nhẹ nhõm, mà khi thấy Minh Khôn, bọn họ đều ngẩn người.
Diệp Huyên dẫn Minh Khôn đi tới trước mặt mấy người Tiêu Qua, cười nói: “Đây là Minh Khôn huynh, ta mới quen, bắt đầu từ bây giờ, huynh ấy chính là người của Tú Môn chúng ta”.