Diệp Huyên lạnh nhạt đáp: “Ta sẽ dùng”.
Tả Tịnh nhìn Diệp Huyên: “Ta đúng là đánh giá thấp sự trơ trẽn của ngươi rồi!”
Diệp Huyên không quan tâm đến đối phương, hắn nhìn Nam Âm: “Nam Âm cô nương, cũng không cần cái gì mà tiếp một chiêu của cô, chúng ta cùng đánh ra một chiêu, một chiêu này để phân định thắng thua, thế nào?”
Nam Âm khẽ gật đầu: “Có thể”.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một thanh kiếm lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm Thiên Tru!
Đối mặt với người phụ nữ trước mặt này, hắn cũng không dám sơ sót chút nào!
Bởi vì người phụ nữ này khiến hắn có cảm giác nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn Tinh chủ.
Nếu chưa đột phá đến Kiếm Thánh Siêu Phàm thì hắn không dám lơ là chủ quan.
Thiên tài trên thế gian không chỉ có một mình Diệp Huyên hắn, đừng bao giờ xem thường bất kỳ ai!
Khi Diệp Huyên lấy ra thanh kiếm kia, ở cách đó không xa, Thần chủ Thần Quốc vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra. Ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên, còn thanh kiếm giắt bên hông nàng ta cũng đang khẽ run lên.
Thần chủ nhẹ nhàng đặt tay trái lên thanh kiếm, khẽ nói: “Ngươi biết kiếm này?”
Thanh kiếm khẽ run lên.
Thần chủ nhìn Diệp Huyên ở phía xa, vẻ mặt khá bình tĩnh.
Ở phía xa đó, Nam Âm trước mặt Diệp Huyên cũng nhìn thanh kiếm trong tay hắn, ánh mắt nàng ta nhìn thấy thanh kiếm đó lại có thêm sự hiếu kỳ: “Kiếm tốt!”
Thật tiện?
Vẻ mặt Diệp Huyên u ám: “Sao cô lại mắng người chứ?”
Nam Âm: “…”
Lúc này, Diệp Huyên lạnh giọng nói: “Nam Âm cô nương, chúng ta bắt đầu thôi!”
Vừa dứt lời, tay phải Diệp Huyên nắm chặt thanh kiếm trong tay, hàng loạt Đại Địa Chi Lực dưới chân bắt đầu bay về phía hắn và ngưng tụ.
Trước mặt Diệp Huyên, tay trái Nam Âm siết chặt cầm sáo trúc trong tay, không gian bao quanh nàng ta đột nhiên trở nên hư ảo, tiếp đó cơ thể như tách rời khỏi không gian này.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt võ sư Nam Phái trong hư không lập tức nghiêm trọng: “Bán bộ Thiên Đạo Cảnh!”
Bán bộ Thiên Đạo Cảnh!
Ông ta và mấy người Tinh chủ đều là cảnh giới Thiên Đạo Cảnh, mà Nam Âm ở trước mặt này lại là bán bộ Thiên Đạo Cảnh!