Khi họ đến địa bàn của Nam Sơn thì y không có mặt ở đó, đám Bạch Linh nhìn thấy Diệp Huyên thì biến sắc.
Hắn nở nụ cười: “Chư vị, chỗ này là của ta rồi”.
Tuy sắc mặt đám Bạch Linh xấu xí vô cùng nhưng không ai dám phản kháng, nhanh chóng chạy biến.
Tiêu Qua thấy thế thì cười ha hả, tự tin nói: “Nếu ngày nào cũng có thể tu luyện ở đây thì chỉ cần tối đa ba năm thôi là chúng ta sẽ đạt đến Nguyên Cảnh rồi!"
Diệp Huyên nhìn bọn họ một lượt. Những người này đều là thiên tài, về sau chắc chắn sẽ đạt được thành tựu khổng lồ.
Nghĩ đến đây, bỗng hắn nảy ra một ý tưởng, nói với Tiêu Qua: “Tiêu huynh, ngươi còn quen biết bao nhiêu học viên nội viện nữa?"
Tiêu Qua nhìn hắn: “Ngươi muốn tập trung họ lại?"
Diệp Huyên gật đầu: “Có được không?"
Sau một phen ngẫm nghĩ, Tiêu Qua gật đầu: “Tất nhiên là được rồi! Cứ cách một khoảng thời gian thì học viện sẽ giao nhiệm vụ cho chúng ta, càng đông càng chiếm ưu thế, cũng sẽ không sợ bị chèn ép trong nội viện”.
Diệp Huyên cười: “Nơi này đủ chỗ cho khá nhiều người. Ngươi giúp ta đi liên hệ một phen xem có còn ai bằng lòng gia nhập với chúng ta hay không, nhưng đừng chọn những kẻ nhân phẩm tồi tệ”.
"Được!", Tiêu Qua cười đáp rồi hỏi: “Nếu ngươi đã muốn lập nhóm, chi bằng đặt tên gọi luôn?"
Diệp Huyên suy tư một hồi rồi tuyên bố: “Vậy gọi là Tú Môn đi! Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tú!"
Tú Môn!
Thật ra Diệp Huyên tạo ra Tú Môn này có thể nói là nhất thời nổi hứng.
Sau khi nhìn thấy mấy người Tiêu Qua ở bên cạnh, Diệp Huyên biết những người này khác với học viên của học viện Đạo Nhất, học viên của học viện Đạo Nhất rất khó theo kịp bước chân của hắn, nhưng mấy người Tiêu Qua thì khác. Những người này thật sự đều là yêu nghiệt, thành tựu trong tương lai của bọn họ chưa chắc thấp hơn Diệp Huyên!
Lăn lộn ở bên ngoài, quen biết thêm vài người bạn, chắc chắn là không có chỗ xấu!
Bây giờ Diệp Huyên nắm giữa địa bàn của Nam Sơn, cộng thêm việc lúc trước hắn chiến thắng Nam Sơn, vì thế, tiếng tăm của hắn ở nội viện lúc này có thể nói là vô cùng cao.
Ở nội viện, muốn những thiên tài này tự nguyện đi theo chắc chắn phải có hai điều, thứ nhất là thực lực, thứ hai là lợi ích!
Hai điều này Diệp Huyên đều phù hợp, vì thế, Tiêu Qua lại kéo đến một vài người, mà bây giờ, Tú Môn của Diệp Huyên đã có tới chín thành viên.
Thấp nhất đều là Phá Không Cảnh, không đúng, ngoài Diệp Huyên ra!
Trong hang đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ở xung quanh hắn tràn đầy năng lượng Tử Hỏa cực kỳ nồng đậm, năng lượng này thật sự còn tốt hơn linh khí bình thường rất nhiều!
Lúc này, hắn đã biết vì sao có nhiều người muốn vào học viện Đạo Nhất, muốn vào nội viện như thế rồi.
Vì tu luyện ở đây thật sự nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần!
Mà điều này cũng khiến Diệp Huyên có suy nghĩ phải nhanh chóng đột phá Phá Không Cảnh, trận chiến với Nam Sơn lúc trước vẫn khiến hắn cực kỳ vất vả!
Nếu không phải sử dụng Không Gian Chi Kiếm, hắn hoàn toàn đánh không lại Nam Sơn, vì cao thủ có cảnh giới như Nam Sơn đã có thể dễ dàng hủy đi kiếm bậc Thiên của hắn rồi! Hơn nữa rõ ràng Nam Sơn chỉ vừa đến Nguyên Cảnh, nếu không, dù hắn có sử dụng Không Gian Chi Kiếm, e rằng cũng khó có thể chiến thắng đối phương.