Khóe miệng Diệp Huyên khẽ giật giật, cô bé này vừa nhìn đã biết không phải là người an phận. Một chuyến đi này, e là đại thế giới Huyền Hoàng sẽ gặp phải tai ương.
Vấn đề là rốt cuộc cô bé này là ai?
Dường như nghĩ ra điều gì, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta đi mua vài cái kẹo hồ lô trước đã!”
Đế Khuyển bên cạnh cũng nói: “Ta cũng phải đi mua!”
Viêm Già: “...”.
...
Lúc này, Diệp Huyên và Đế Khuyển mới chợt nhận ra xiên kẹo hồ lô đường này quan trọng đến nhường nào!
Vô cùng quan trọng nha!
Tiểu Linh Nhi!
Tựa như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên và Đế Khuyển, còn có cả Viêm Già đột nhiên nhìn về phía Tiểu Linh Nhi cách đó không xa.
Tên này hiện giờ tuyệt đối không được đắc tội nha!
Không thể đắc tội!
Tiểu Linh Nhi đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta còn có một cái hộp!”
Nói xong, trước mặt cô bé đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp.
Chiếc hộp!
Mặt khác, khóe miệng của Đế Khuyển khẽ co giật...
Diệp Huyên bước tới trước mặt Tiểu Linh Nhi, hắn nghiêm mặt nói: “Cái hộp này, không được dùng bừa bãi, biết chưa?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Dùng lúc nguy hiểm!”
Diệp Huyên khẽ xoa đầu Tiểu Linh Nhi: “Đúng, lúc nguy hiểm mới dùng!”
Tiểu Linh Nhi khẽ cúi đầu: “Ta chỉ có một cái hộp thôi sao!”
Chỉ có một chiếc hộp thôi!
Diệp Huyên cười nói: “Không nỡ dùng sao?”
Tiểu Linh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Sau này chúng ta có thể gặp lại người kia không?”
Diệp Huyên hỏi: “Tên nhóc đưa cho ngươi chiếc hộp kia sao?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Nhất định có thể gặp lại”.
Tiểu Linh Nhi cười toe toét: “Được!”
Nói xong, cô bé ôm chiếc hộp quay trở lại trong tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên suy tư một chút, rồi nhìn về phía Đế Khuyển, Đế Khuyển nghiêm giọng nói: “Ta phải bế quan!”