Nói xong, hắn chỉ vào mình: “Nếu thiếu, ta cảm thấy mình rất tốt, cô có thể suy xét!”
Ma chủ: “…”
Cô gái nhìn Diệp Huyên, một lúc lâu sau đó, nàng ta nói: “Ngươi đúng là không khiêm tốn chút nào! Đúng là chúng ta thiếu truyền nhân, nhưng sẽ không cần ngươi!”
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”
Cô gái đáp: “Ngươi là truyền nhân của Ma Môn”.
Diệp Huyên nói với giọng điệu nặng nề: “Người của Ma Môn thì sẽ là người xấu à?”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Tiên Đạo Tông ta sẽ không đưa truyền thừa cho người của Ma Môn”.
Diệp Huyên im lặng.
Cô gái nói: “Ngươi đi đi! Dù truyền thừa của Tiên Đạo Tông ta mất đi, ta cũng sẽ không đưa cho người của Ma Môn”.
Nói xong, nàng ta muốn rời đi.
Mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối, ta có thể tiến cử cho cô một người!”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đừng nói người được tiến cử là mình nhé!”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Sao có thể, ta cũng đâu có mặt dày đến thế!”
Cô gái lạnh nhạt phản bác: “Không, ngươi có!”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái hỏi: “Tiến cử ai?”
Lúc này, Diệp Huyên quay về trong tháp Giới Ngục.
Tầng năm!
Lúc này, Diệp Liên đang ngồi thiền tu luyện ở tầng năm!
Diệp Huyên đi tới trước mặt Diệp Liên, cô bé mở mắt ra: “Ca ca?”
Diệp Huyên cười: “Đi!”
Nói xong, hắn kéo Diệp Liên ra khỏi tháp Giới Ngục.
Diệp Liên vừa xuất hiện, cô gái áo trắng đã tập trung vào cô bé, nhìn Diệp Liên một hồi, cô gái áo trắng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngươi…”
Diệp Huyên vội nói: “Tiền bối, muội muội của ta không tệ đúng không!”
Cô gái áo trắng không quan tâm đến Diệp Huyên mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Liên, một lát sau, nàng ta đi tới trước mặt Diệp Liên, dịu dàng nói: “Ngươi có muốn thừa kế truyền thừa của Tiên Đạo Tông ta không?”