Diệp Huyên nghiêm túc trả lời: “Vì ta xuất sắc! Vô cùng vô cùng xuất sắc!”
Giọng nói của Giản Tự Tại vang lên trong tháp Giới Ngục: “Xin ngươi bớt mặt dày một chút đi”.
Diệp Huyên: “…”
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, mí mắt yêu thú nhỏ giật giật, nó nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó lùi vào trong góc, không nói thêm gì nữa.
Diệp Huyên thầm thở phào, hắn xoay người nhìn Độc Cô Huyên: “Chăm sóc tốt cho Liên Nhi”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Độc Cô Huyên kéo tay hắn lại: “Con muốn đến nhà họ Độc Cô à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Độc Cô Huyên trầm giọng nói: “Dù hai gia chủ của nhà họ Độc Cô đều đã bị thương nặng, như thực lực của nhà họ Độc Cô vẫn còn đó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Con biết”.
Độc Cô Huyên cau mày: “Vậy mà con còn đi?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Bọn họ đánh muội muội!”
Nói xong, hắn lại rời đi.
Nhìn bóng lưng của Diệp Huyên, Độc Cô Huyên ngơ ngẩn.
Diệp Huyên nhanh chóng rời khỏi Vô Gian Luyện Ngục.
Trong tinh không mịt mờ, Diệp Huyên nhìn xung quanh, có một vài cao thủ đứng trong bóng tối.
Trong bóng tối, Diệp Huyên im lặng một lát, ngay sau đó, hắn đột nhiên biến mất.
Khoảng một khắc sau, xung quanh xuất hiện mười mấy thi thể, mà những thi thể này đều bị hút cạn.
Ám sát!
Đối mặt với nhà họ Độc Cô, đương nhiên hắn sẽ không chọn cách liều mạng!
Ngoài sáng đánh không lại, vậy thì chơi trong tối!
Diệp Huyên nhanh chóng biến mất.
Sau khi Diệp Huyên biến mất không lâu, một bóng đen xuất hiện trên không của Vô Gian Luyện Ngục, bóng đen nhìn xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Cái tháp kia xuất hiện rồi… Phải thông báo với Thánh chủ”.
Nói xong, người đó biến mất không còn tăm hơi.
…
Trong một vùng tinh không xa xôi có một cung điện, bên trên cung điện có chín con rồng lớn bay lượn.
Vị Ương Cung!
Đây chính là thế lực đứng đầu tinh vực Vị Ương, Vị Ương Tinh Cung!
Một cô gái nhỏ yêu kiều ngồi yên trong đại điện, một người áo đen quỳ trước mặt cô bé.
Không biết qua bao lâu, cô gái nhỏ đột nhiên mở mắt ra, cô bé nhìn người áo đen, vẻ mặt không chút cảm xúc: “Chắc chắn chứ?”