Bốn người đám Diệp Huyên sửng sốt, bọn họ nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, một cô gái chậm rãi đi tới.
Khi nhìn rõ người bước tới kia, Diệp Huyên ngây người, ngay sau đó, hắn lập tức bay đến trước mặt cô gái kia, rồi ôm cổ cô gái: “Tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi!”
Người tới chính là Giản Tự Tại!
Giản Tự Tại đã rất lâu rất lâu rồi không gặp.
Từng là thiên tài đứng đầu Thần Tộc!
Giản Tự Tại bị Diệp Huyên ôm lấy, hơi ngẩn người, ngay sau đó, một lực lượng trực tiếp đẩy Diệp Huyên ra, nàng ta liếc nhìn Diệp Huyên: “Tỷ?”
Diệp Huyên cười gượng gạo: “Tỷ không phải chính là tỷ của ta sao?”
Giản Tự Tại: “...”
Lúc này, Diệp Huyên đến trước mặt Giản Tự Tại, nét mặt khổ sở: “Tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới! Ta khổ quá mà!”
Giản Tự Tại!
Cách đây rất lâu hắn đã liên lạc với Giản Tự Tại, nhưng đối phương không trả lời hắn!
Mà lần này, hắn không ngờ tới đối phương vậy mà thật sự trở về!
Trở về rồi!
Diệp Huyên lần đầu tiên cảm thấy Giản Tự Tại thật thân thiết...
Giản Tự Tại đánh giá Diệp Huyên một lượt, khẽ gật đầu: “Không tồi, hơi thở của ngươi rất hùng hậu, xem ra, bán bộ Đăng Phong Cảnh bình thường căn bản không phải đối thủ của ngươi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bọn họ cậy lớn bắt nạt nhỏ!”
Cậy lớn bắt nạt nhỏ!
Giản Tự Tại nhìn về phía bốn người đám ông lão lưng còng cách đó không xa, nàng ta liếc nhìn đánh giá bốn người: “Cực hạn Đăng Phong!”
Cực hạn Đăng Phong!
Ông lão lưng còng híp mắt lại: “Các hạ là ai!”
Giản Tự Tại mỉm cười: “Giản Tự Tại!”
Ông lão lưng còng nhíu mày: “Chưa từng nghe qua!”
Giản Tự Tại đột nhiên biến mất.
Bịch!
Cả người ông lão lưng còng lập tức bay ra xa cả nghìn trượng!
Mà khi ông ta dừng lại, trên má phải của ông ta đã in một dấu bàn tay đỏ ửng!
Giản Tự Tại nhìn ông lão lưng còng: “Bây giờ đã nghe qua chưa?”
Ông lão lưng còng nhìn Giản Tự Tại, ông ta không tức giận, trong mắt chỉ có sự nghiêm túc: “Ngươi... bán bộ Vị Tri!”
“Bán bộ Vị Tri?”