Người đàn ông nhìn về phía Diệp Huyên, sau đó, ông ta cau mày: “Kiếm Thần…”
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía kiếm trong tay Diệp Huyên!
Khi nhìn thấy thanh kiếm này, sắc mặt người đàn ông trung niên lại thay đổi: “Là kiếm này!”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Ông nhận ra nó à?”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Sao nó lại ở trong tay ngươi?”
Diệp Huyên nhìn kiếm Thiên Tru trong tay: “Ngươi biết ông ta không?”
Kiếm Thiên Tru rung lên.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên: “Nó không biết ông!”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, lại hỏi: “Sao nó lại ở trong tay ngươi?”
Diệp Huyên cười: “Chuyện này nói đến thì dài lắm, ta cũng không muốn nhiều lời. Chiến đấu thôi?”
Người đàn ông trung niên im lặng một lát, sau đó gật đầu.
Diệp Huyên giẫm chân phải một cái.
Oanh!
Một tia kiếm quang phóng lên cao!
Trên không trung, người đàn ông trung niên siết chặt tay phải, đánh một quyền xuống.
Ầm!
Không gian xung quanh lập tức trở nên hư ảo.
Chẳng mấy chốc, hai bóng người trong không trung ngươi tới ta đi, vô cùng kịch liệt.
Cũng không kéo dài bao lâu, Diệp Huyên quay lại chỗ cũ, còn thân thể của người đàn ông trung niên trên không trung thì hoàn toàn mờ đi.
Thấy cảnh này, sắc mặt Mạc Sơn Hành bên dưới lập tức trở nên khó coi.
Người đàn ông trung niên trên không trung nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là truyền nhân của nàng ta! Nhưng theo ta biết, hình như nàng ta sử dụng nắm đấm”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nàng ta mà ông nói là ai?”
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Ngươi không biết nàng ta sao?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ý ông là chủ nhân ban đầu của kiếm Thiên Tru ư?”
Người đàn ông trung niên đang muốn nói gì thì thân thể của ông ta đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên nhìn kiếm Thiên Tru trong tay: “Chủ nhân trước kia của ngươi là một cô gái sao?”
Kiếm Thiên Tru rung lên, trả lời hắn.