Yêu Liên bỗng hiểu ra: “Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ! Ta thiến ngươi”.
Diệp Huyên sửng sốt.
Mẹ nó, ta đã nói gì thế?
Sao lại vô liêm sỉ, không biết xấu hổ rồi?
Không thể không nói, Diệp Huyên cũng hơi mơ hồ.
Câu nói kia của mình làm sao?
Có vấn đề gì à?
Diệp Huyên cẩn thận suy nghĩ lại, hình như không có vấn đề gì mà nhỉ?
Đúng lúc này, Yêu Liên kia đột nhiên giống như phát điên xông về phía Diệp Huyên, sau lưng nàng ta, hình dáng một con yêu thú to lớn đang dần ngưng tụ.
Mặc dù không hoàn toàn khôi phục bản thể, nhưng đã cực kỳ khủng bố, lực lượng yêu thú mạnh mẽ lập tức bao phủ Chư Thiên, toàn bộ tinh không Chư Thiên như nước đang sôi trào, vô cùng đáng sợ.
Yêu Liên này vừa xông đến, Diệp Huyên đã lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ, hắn không dám có chút xíu chủ quan nào, tức thì xông lên phía trước, chém xuống một kiếm.
Nhất Kiếm Trảm Hư Vô!
Ầm ầm!
Kiếm quang nổ tung, Diệp Huyên và Yêu Liên đồng thời lùi về phía sau!
Sau khi Yêu Liên dừng lại, nàng ta nhìn tay phải của mình, giờ phút này, tay phải nàng ta đã mờ đi!
Trong lòng Yêu Liên khiếp sợ, vừa rồi nếu không phải nàng ta lùi nhanh, cánh tay này của nàng ta đã hoàn toàn biến mất rồi!
Kiếm kỹ thật khủng khiếp!
Yêu Liên thoáng nhìn Diệp Huyên nơi xa, giờ phút này, trong mắt nàng ta không hề có chút coi thường nào!
Kiếm kỹ của thiếu niên trước mắt cực kỳ khủng bố, mà chắc chắn đây cũng không phải do người bình thường sáng tạo ra.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Yêu Liên sầm lại!
Nhưng bây giờ nàng ta đã không còn đường lui, đâm lao phải theo lao thôi!
Nghĩ như vậy, Yêu Liên nhìn về phía Diệp Huyên ở nơi xa, trong mắt nàng ta lóe lên sát ý, ngay sau đó, cơ thể nàng ta run rẩy kịch liệt, trực tiếp hóa thành một con Hắc Phượng to lớn phóng lên tận trời!
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, một ngọn lửa màu đen từ sâu trong tinh không tràn ra, khoảnh khắc này, toàn bộ tinh không bị đốt cháy, cùng lúc đó, nhiệt độ của không gian trong phạm vi mấy trăm vạn trượng đột nhiên tăng vọt!
Xèo…
Một vùng ngân hà bị thiêu rụi!
Giữa tinh không, Yêu Liên nhìn xuống Diệp Huyên bên dưới, trong mắt nàng ta lộ vẻ tàn ác: “Loài người đáng chết, đi chết đi!”
Vừa dứt lời, nàng ta chợt hóa thành một ngọn lửa từ trong tinh không lao xuống!
Rầm rầm!