Nào ngờ cô gái váy đen chỉ khinh khỉnh cười một tiếng, vung quyền lên đón lấy nắm đấm của Triệu Mục, vừa đơn giản vừa bạo lực.
Khi hai quả đấm va vào nhau, một âm thanh chấn động màng nhĩ bùng phát, không gian bốn phía run rẩy kịch liệt. Bọn họ không những không lùi lại mà còn gắng gượng đón lấy sức mạnh của người kia.
Bỗng nhiên, nắm đấm của cô gái váy đen vươn về trước.
Uỳnh!
Không gian khắp nơi nứt ra nhưng Triệu Mục vẫn không mảy may suy suyển.
Cô gái váy đen không khỏi nhíu mày, nào ngờ lúc này Triệu Mục buông tay, hóa đấm thành chưởng túm lấy tay đối thủ. Một luồng sức mạnh túa ra từ người nàng ấy, đồng thời một tia sáng màu đen cũng phóng ra từ tay cô gái váy đen.
Ầm!
Chỉ trong chớp mắt, không gian trong chu vi nghìn trượng trở thành một màu đen đặc.
Liên Minh Trật Tự và những cường giả Đường tộc có mặt lập tức biến sắc, vội vàng lùi lại, chỉ có hai cô gái kia vẫn đang giao thủ kịch liệt ở nơi kia khiến cho không gian khắp nơi vỡ nát tan tành, những hòn đảo bên dưới đều bị uy lực của cả hai nghiền thành bột vụn.
Sắc mặt Lâm Mục và ông lão áo đen trở nên nghiêm túc cực kỳ khi chứng kiến sức mạnh quá khủng khiếp của hai người họ, có thể nói là hơn xa tất cả những người còn lại ở đây.
À không, vẫn còn một tên Diệp Huyên!
Nào ngờ khi bọn họ nhìn sang nơi hắn vừa đứng thì chỉ làm gì có ai ở đó nữa, hắn đã chạy từ thuở nào rồi.
Sắc mặt những người khác đen như đáy nồi.
Ông lão áo đen vội vã hô tên với hai người còn đang hăng hái đánh nhau kia: “Dừng tay đi! Diệp Huyên chạy rồi!"
Hai cô gái nghe vậy thì đồng thời ngừng tay, thấy Diệp Huyên quả thật đã không còn bóng dáng thì không hẹn mà cùng nhíu mày.
Cô gái váy đen cả giận chỉ vào ông lão: “Sao ngươi không nói sớm?"
Lão ta nghẹn họng, thăm hỏi con ả này là ma quỷ hay gì mà trách ta việc này ?
Cô gái váy đen càng nghĩ càng tức đến tái cả mặt, bỗng nhiên vọt về phía lão già áo đen khiến lão ta cả kinh. Bây giờ lão ta hoàn toàn không thể chiến đấu!
Nhưng chín người mặc áo đen đã ngăn lại trước lão, tung ra chín tia sáng tạo thành một trận pháp hình vuông vây nàng vào trong.
Nào ngờ chỉ chớp mắt một cái, một tiếng vang lớn ầm ầm nổ dậy. Trận pháp vụn vỡ, chín người áo đen cũng bị đẩy lui.
Cô gái váy đen toan ra tay tiếp thì bỗng nhíu mày lại, nhìn về phía chân trời, nơi một luồng uy áp đang bất thình lình ngưng tụ lại cùng với mây đen.
Nàng ta trợn to mắt, sau đó nhoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Luồng uy áp nơi chân trời bỗng lặng xuống, không lâu sau đó đã biến mất như chưa có gì từng xảy ra.
Triệu Mục cũng xoay người biến mất, để lại Đường tộc và Liên Minh Trật Tự với sắc mặt khó xem vô cùng.
Lại để Diệp Huyên chạy thoát rồi!
Không gian trước mặt Lâm Mục bỗng chấn động, một giọng nói vọng ra: “Về tộc!"
Gã ta nghe vậy thì tức tốc đưa thiết kỵ Đường tộc đi mất.
Ông lão áo đen lẳng lặng hồi lâu. Một tấm bùa truyền âm bay ra lơ lửng trước mặt, lão ta nhìn nó với vẻ phức tạp một hồi rồi mới nói: “Hộ pháp Tần Thiên, thuộc hạ vô năng, nhiều lần thất bại. Thỉnh cầu Hộ pháp điều người khác đến thay thế”.
Một chốc sau, một giọng nói vang lên: “Duyệt”.
Tảng đá trong lòng lão ta nhất thời nhẹ đi một chút.
Lão ta thật sự sợ hãi tên Diệp Huyên này rồi, lần này chỉ mất hai cánh tay, không biết lần sau sẽ mất cái gì ữa.
Hơn nữa, trực giác mách bảo lão ta rằng nếu Liên Minh Trật Tự muốn đối phó với người như hắn thì ngay từ đầu phải phái người thật mạnh đến, thậm chí Tinh chủ phải đích thân ra mặt mới có thể trực tiếp giết hắn, diệt trừ hậu họa.
Nếu cứ tiếp tục cù cưa thế này chẳng khác gì cho hắn thời gian trưởng thành, đã vậy tốc độ trưởng thành của hắn còn nhanh đến chóng mặt, e rằng chẳng bao lâu nữa, đến cường giả Chứng Đạo Cảnh cũng không phải đối thủ của hắn.