Dù lúc đi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đã hơi thay đổi rồi.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Có phải nàng ta cho rằng ta mua không nổi không?”
Tiểu Tháp nói: “Người vốn mua không nổi!”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Huyên ngồi im lặng trong phòng riêng.
Hắn không ngờ một viên Vũ Trụ Chi Tâm lại đắt đến thế!
Phải làm sao đây?
Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu chủ, có phải người muốn cướp không?”
Diệp Huyên đen mặt: “Ta là người như thế sao?”
Tiểu Tháp nhẹ nhàng nói: “Người không phải con người!”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Huyên không nói nhảm với Tiểu Tháp nữa, hắn rời khỏi Tiên Bảo Các.
Nhưng nhớ ra điều gì, Diệp Huyên đột nhiên mở lòng bàn tay, một quyển cổ tịch xuất hiện trong tay hắn.
Vũ Trụ Thư!
Từ sau khi lấy được Vũ Trụ Thư, hắn chưa từng sử dụng nó, vì thế, hắn cũng không biết rốt cuộc Vũ Trụ Thư này có tác dụng hay không!
Lúc này, Thần Chiêu ngạc nhiên nói: “Vũ Trụ Thư!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Cô biết Vũ Trụ Thư này à?”
Thần Chiêu nghiêm túc đáp: “Đó là bảo vật siêu cấp của Nguyên Vũ Trụ!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có thể giết chết Trụ Tâm Cảnh không?”
Thần Chiêu nói: “Có thể! Nhưng ta không biết giới hạn của nó là bao nhiêu. Ngươi có thể thử xem sao?”
Diệp Huyên nhìn Vũ Trụ Thư trước mặt, hắn thoáng do dự, có nên lấy hắn ra thử không?
Một lát sau, Diệp Huyên mở Vũ Trụ Thư, sau đó viết hai chữ lên trên: Dương Diệp!
Người đàn ông áo xanh: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Vừa mới viết xong, Vũ Trụ Thư rung lên, một khắc sau, nó chợt bốc cháy!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn vội vàng đưa Vũ Trụ Thư vào lại trong Tiểu Tháp.
Sau khi đưa vào trong, ngọn lửa xung quanh Vũ Trụ Thư mới dần biến mất.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Tiểu Tháp, nó không sao chứ?”
Tiểu Tháp lạnh nhạt đáp: “Không sao, chỉ suýt bị đốt sạch thần hồn mà thôi!”
Diệp Huyên: “…”