Mạc Tà đáp: “Khách sáo rồi! Nhớ kỹ, nếu có chuyện thì thông báo với ta”.
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Võ Điện, không biết Diệp Liên thế nào rồi!
An Lan Tú đã nói với hắn, chỉ cần Diệp Liên xuất quan sẽ dẫn cô bé tới gặp hắn.
Mà bây giờ, Diệp Liên vẫn không có tin tức.
Một lát sau, Diệp Huyên xoay người rời đi.
Mấy đệ tử Võ Viện xung quanh trố mắt nhìn nhau, thế là đánh xong rồi à?
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên dừng lại trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên dừng bước.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ta không biết hắn và ngươi có quan hệ thế nào, nhưng ta cảm thấy trận tỷ võ khi nãy không có ý nghĩa gì cả”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi muốn đấu lần nữa, đúng không?”
Người đàn ông gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên, một khắc sau, gã chợt biến mất, vào khoảnh khắc gã biến mất, một tia kiếm quang xuất hiện.
Ầm!
Kiếm quang tản ra, người đàn ông liên tục lùi lại.
Gã còn chưa dừng lại, hai thanh phi kiếm đã chĩa vào giữa chân mày gã.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Diệp Huyên nhìn một vòng: “Ân oán của ta và Võ Viện đến nay kết thúc!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mọi người đều im lặng.
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Võ Viện, Diệp Huyên trở về Kiếm Tông, vừa mới trở lại nhà tranh của Việt Vô Trần, một người đàn ông đã xuất hiện trước mặt hắn.
Người đàn ông mặc trường sam màu xám tro, bên hông đeo một thanh kiếm!
Người đàn ông quan sát Diệp Huyên: “Ngươi là Diệp Huyên vừa gia nhập Kiếm Tông ta?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi là?”
Người đàn ông nói: “Ta là một tàn kiếm trong sáu kiếm của Kiếm Tông!”
Tàn kiếm!