Liên Loan Nhi nói: "Năm đó nếu Giản công chúa còn ở Thần tộc..."
Nói đến đây, nàng ta không tiếp lời nữa!
Giản Tự Tại!
Nữ nhân này dù năm đó gần như đã tru diệt toàn bộ cường giả và Hoàng thất Thần tộc, nhưng người đời sau vẫn không tài nào hận nàng ta được!
Bởi vì Thần tộc đã phụ nàng ta trước!
Năm đó nếu Thần tộc không phụ nàng ta, có nàng ta ở đấy, Thần tộc chắc chắn có thể vượt qua tai họa kia!
Năm đó Giản Tự Tại ở thời kì đỉnh cao, đúng là vô địch thế gian!
Nếu Thần tộc có nàng ta tọa trấn, chắc hẳn đã được nâng tầm.
Nhưng đáng tiếc rằng, chính nữ nhân này đã tự tay táng diệt Thần tộc!
Đây là bi kịch của Thần tộc!
Ma Sư đứng cạnh Liên Loan Nhi cười khổ: "Giản công chúa... e là sẽ không trở về".
Liên Loan Nhi gật đầu: "Cho dù như thế nào đi nữa, bây giờ hắn cũng đã là Vương của Thần tộc ta, Thần tộc cùng với hắn, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục! Ta linh cảm được, hắn có thể còn ưu tú hơn cả Giản công chúa năm đó!"
Ma Sư gật đầu: "Hi vọng là vậy!"
...
Sau khi Diệp Huyên và Đế Khuyển rời khỏi Thần tộc thì đến thẳng Cổ Ma tộc!
Bây giờ nhược điểm lớn nhất của hắn chính là thân thể!
Trên đường, Đế Khuyển đột nhiên hỏi: "Tiểu tử, không lẽ ngươi đã gặp Thần Vương?"
Diệp Huyên gật đầu.
Đế Khuyển trầm giọng nói: "Ông ấy nói thế nào?"
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ông ấy bảo ta thiên tư thông minh, cốt cách hiếm thấy, là siêu cấp yêu nghiệt vạn năm khó gặp, nếu ta không đồng ý kế thừa kiếm Thần Vương, ông ấy sẽ không để ta đi, ông ấy..."
"Khoan đã!"
Đế Khuyển đột nhiên nói: "Là miệng ta ngu, miệng ta ngu, được chưa?"
Diệp Huyên: "..."