Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, lúc này, con sông trước mặt hắn đột nhiên nổ ra, một người đàn ông lao ra từ dưới đáy sông, vững vàng đáp lên bờ, xung quanh chấn động kịch liệt.
Người đàn ông còn cầm một cái đầu yêu thú máu chảy đầm đìa trên tay phải.
Người đàn ông để trần, thân dưới mặc một cái quần vải bó sát, mà Diệp Huyên phát hiện, thân trên của người đàn ông đầy những vết sẹo!
Lúc này, người đàn ông đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, thấy Diệp Huyên, hắn ta hơi sửng sốt: “Ngự Khí Cảnh? Có lầm không vậy?”
Diệp Huyên cười khẽ: “Xin hỏi làm sao để đến Táng Thiên trường thành vậy?”
Người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Huyên, quan sát hắn một hồi: “Ngươi muốn đến Táng Thiên trường thành?”
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Ngươi chắc là mình không phải đến tấu hài chứ?”
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông quan sát Diệp Huyên một lần nữa, hắn ta đột nhiên cau mày: “Ngươi... cũng có chút thủ đoạn đấy!”
Lúc này hắn ta mới phát hiện, Diệp Huyên trước mặt hoàn toàn không có hơi thở, hắn ta không hề cảm nhận được.
Diệp Huyên cười nói: “Các hạ xưng hô thế nào?”
Người đàn ông đáp: “Chiến Quân”.
Diệp Huyên giới thiệu: “Diệp Huyên!”
Chiến Quân hỏi: “Diệp Huyên, ngươi là che giấu cảnh giới, hay là?”
Diệp Huyên trả lời: “Cảnh giới ẩn!”
Chiến Quân gật nhẹ đầu: “Chẳng trách, Diệp huynh, huynh mới đến từ Vị Ương Thành sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Vừa đến!”
Chiến Quân cười nói: “Đi thôi, ta cũng vừa định đi về”.
Nói xong, hắn ta dẫn Diệp Huyên xoay người đi về phía xa.
Trên đường đi, Chiến Quân đột nhiên nói: “Diệp huynh, gần đây Vị Ương Thành có xuất hiện thiên tài gì không?”
Diệp Huyên thắc mắc: “Sao lại hỏi thế?”
Chiến Quân lắc đầu thở dài: “Vì trong hai năm qua, người đến Táng Thiên trường thành càng ngày càng ít”.
Diệp Huyên hỏi: “Mọi người đang rèn luyện ở đây sao?”
Chiến Quân lắc đầu: “Không xem là vậy”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vậy là sao?”
Chiến Quân chỉ về phía xa: “Bên kia là địa bàn của Ma Kha tộc, huynh từng nghe tới Ma Kha tộc chưa?”
Diệp Huyên gật đầu: “Từng nghe nói tới!”