Đôi mắt trên chiếc đầu bị chém bay kia vẫn đang trợn trừng, lộ rõ vẻ khó tin.
Cô gái áo đen quay đầu nhìn Diệp Huyên, trong mắt là vẻ kinh ngạc tột độ.
Diệp Huyên và Tiểu Thất cùng đi vào trong thành, dọc đường đi đều là xác chết ngổn ngang, trong đó còn có rất nhiều trẻ con.
Quá tàn nhẫn!
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Hắn cũng giết người nhưng chưa bao giờ ra tay với phụ nữ và trẻ em.
Giết những người ở thế yếu sẽ chỉ cho thấy rõ sự vô năng của ngươi mà thôi.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, một vài kẻ lại có thể tàn nhẫn tới mức độ này.
Một khi những kẻ này tiến vào vũ trụ hỗn độn, quả thật khó lòng tưởng tượng ra được vũ trụ hỗn độn sẽ biến thành hình dạng như thế nào!
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tay cầm trường thương đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyên. Ông ta nhìn họ: “Các ngươi là…”
Người đàn ông vừa nói tới đây thì thân hình của Diệp Huyên đã biến mất khỏi vị trí.
Oong!
Một tiếng kiếm rung chuyển cả bầu trời đột nhiên vang lên.
Uỳnh!
Người đàn ông cầm trường thương còn chưa kịp phản ứng thì đã bay thẳng ra ngoài, trong giây phút đó, một thanh kiếm bỗng lóe lên từ chỗ cổ họng của ông ta.
Xoẹt!
Tiếp theo, cái đầu của người đàn ông trung niên cũng bay ra theo.
“To gan!”
Đúng lúc này, một tiếng hét đầy tức giận đột nhiên truyền đến từ chân trời, tiếp theo đó là một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ cuồn cuộn.
Cùng lúc đó, Tiểu Thất ở cách đó không xa lại đột nhiên biến mất.
Oong!
Lại một tiếng kiếm phóng thẳng lên trời, chỉ trong phút chốc Tiểu Thất đã quay về vị trí cũ, nhưng lúc này dưới chân cô bé đã có thêm một chiếc đầu máu chảy ròng ròng.
Chứng kiến cảnh tượng này, cô gái áo đen hoàn toàn ngây dại.
Thực lực của Diệp Huyên và Tiểu Thất này quả thật nằm ngoài dự đoán của cô nàng.
Rầm rập, rầm rập!