Mọi người trong sân đều ngây ngốc!
Đây là giết trong phút mốt sao?
Diệp Huyên cũng sửng sốt, Tinh chủ mạnh như thế mà lại bị giết trong phút mốt?
Đại thần tầng hai đứng bên cạnh Diệp Huyên khẽ nói: “Bây giờ đã hiểu chưa? Cao thủ bên ngoài và cao thủ bên trong, không cùng cấp bậc…”
Diệp Huyên: “…”
Trong tinh không, Đế Hình liếc mắt nhìn đầu người trong tay, lắc đầu, tay khẽ nắm chặt.
Ầm!
Đầu người đó lập tức hoá thành hư vô.
Đế Hình nhìn về nơi sâu thẳm tinh không: “Bản thể muốn đến sao?”
Bản thể!
Tinh chủ này cũng không phải bản thể mà chỉ là phân thân!
Sâu trong tinh không xa xôi, không có bất kỳ phản hồi nào.
Đế Hình lắc đầu: “Chẳng thú vị gì cả!”
Nói rồi hắn quay người nhìn mấy người Diệp Huyên phía dưới, nói đúng hơn là ánh mắt hắn nhìn về Diệp Huyên.
Trong chớp mắt, Đế Hình đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên trầm mặc.
Đế Hình nhìn Diệp Huyên: “Tháp này đã nhốt ta sáu mươi bảy ngàn năm, sáu mươi bảy nghìn năm đấy! Ngươi có biết đó là cảm giác gì không?”
Diệp Huyên nghĩ một lúc, sau đó nói: “Là rất khó chịu, thế nhưng hình như không liên quan gì đến ta đúng không?”
Đế Hình nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là chủ tháp!”
Diệp Huyên nói: “Người nhốt ngươi cũng chẳng phải ta, nếu như ngươi muốn báo thù thì nên đi tìm người chủ ban đầu”.
Đế Hình lắc đầu: “Đánh không lại!”
Diệp Huyên: “…”
Đế Hình nhìn Diệp Huyên: “Bản Đế không muốn lãng phí thời gian nữa. Chỉ hỏi một câu, chủ nhân của kiếm trên đỉnh tháp có đến không?”
Chủ của kiếm trên đỉnh tháp?
Diệp Huyên trầm mặc.
Cô gái váy trắng có đến không?
Chính hắn cũng không biết.
Mà nếu như cô gái váy trắng không xuất hiện thì bây giờ hắn chắc chắn phải chết.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Diệp Huyên thúc giục tháp Giới Ngục, nhưng khi tháp Giới Ngục vừa xuất hiện thì lập tức quay lại trong cơ thể hắn.
Diệp Huyên nhìn Đế Hình, Đế Hình lắc đầu: “Muốn liều chết một trận sao? Không, ngươi quá yếu! Cũng không đúng, nên nói là ngươi quá non trẻ!”
Vừa dứt lời, hắn ta khẽ vươn tay phải về phía Diệp Huyên.