Cô gái im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: "Lòng người tham lam, hắn không chết, chuyện sẽ không kết thúc!"
Bóng đen hỏi: "Giết hắn?"
Cô gái đột nhiên mở mắt nhìn về phía bóng đen, người nọ tái mặt, vội vàng quỳ sụp xuống.
Cô gái lạnh lùng nói: "Quan sát hắn thật kỹ, còn lại không được nhúng tay vào!"
Bóng đen cung kính thi lễ: "Thuộc hạ đã rõ!"
Nói xong, gã lặng yên thối lui.
Sau khi bóng đen đi rồi, cô gái chậm rãi nhắm hai mắt lại, mà trong đầu nàng ta bỗng xuất hiện hoàng hôn năm đó ở Thanh Thương giới...
...
Ở phía bắc xa xôi trên Thiên Vực có một ngọn núi, cao chín ngàn chín trăm trượng, đâm thẳng lên trời.
Ngọn núi này tên Thánh Sơn!
Mà Thánh Địa tiếng tăm lừng lẫy cư ngụ ở trên ngọn núi này.
Trên đỉnh núi Thánh Sơn, mây mù lượn quanh như tiên cảnh trần gian.
Cách đó không xa là một toà cung điện, điện này không hề trang hoàng mà lại có chút cổ kính, hai bên trái phải trên cung điện có hai pho tượng cầm trường kiếm đứng canh.
Phía sau cung điện là một võ đài, trên võ đài có một nam một nữ đang chiến đấu.
Động tĩnh của hai người này rất lớn, nhưng cả hai khống chế lực rất ổn định, dư chấn không hề vượt ra ngoài võ đài.
Ở cạnh lôi đài không xa có một ông lão đang đứng, ông lão mặc một bộ trường bảo màu trắng, đang xoa chùm râu dài.
Đúng lúc này, thanh niên trên võ đài bỗng bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp lao ra khỏi võ đài.
Thanh niên đập xuống đất một cái, sau đó quay sang nói với giọng oán trách: "Tỷ, tỷ xuống tay thật đấy à!"
Trên võ đài, cô gái lạnh lùng nhìn thanh niên nọ: "Như ngươi mà đến Táng Thiên trường thành, sống không quá một ngày!"
Thanh niên bĩu môi: "Đệ có đi đâu".
Cô gái bỗng xuất hiện trước mặt thanh niên, một khắc sau, nàng ta đá một cú lên ngực y.
Ầm!
Thanh niên lại bay ra ngoài thêm lần nữa.
Thanh niên ngã xuống cách đó tầm mười trượng, kêu rên: "Tỷ, tỷ muốn giết đệ sao?"
Cô gái lạnh lùng nói: "Ngay cả Táng Thiên trường thành cũng không dám đi, ra ngoài đừng bảo ngươi là đệ đệ của Sở Nam Sanh ta!"
Thanh niên cả giận nói: "Không phải đệ không dám đi mà là không muốn đi!"