Diệp Huyên gật đầu: “Có ngươi, ta sẽ yên tâm hơn một chút!”
Đế Khuyển nói: “Được! Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận! Chắc chắn bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi!”
Diệp Huyên nói: “Yên tâm, không đánh lại, ta sẽ chạy!”
Đế Khuyển cười: “Ta chỉ sợ ngươi ngu ngốc đi liều mạng thôi! Tự mình cẩn thận!”
Nói xong, Đế Khuyển rời khỏi tháp Giới Ngục, biến mất ở cách đó không xa.
Diệp Huyên đứng tại chỗ, hít sâu một hơi.
Giết!
Bây giờ hắn muốn giết người!
Diệp Huyên nhanh chóng biến mất.
Bên kia, bóng đỏ vừa chạy trốn khi nãy dừng lại, lúc này, gã ta đã cách xa Thần Vũ Thành.
Hoảng hồn!
Chuyện khi nãy thật sự khiến gã ta hoảng hồn!
Thực lực của ông lão kia mạnh hơn gã ta, nhưng lại bị Diệp Huyên giết chết bằng một kiếm, dù Diệp Huyên đánh lén, nhưng điều này cũng vô cùng đáng sợ!
Thực lực của Diệp Huyên này mạnh đến mức hơi quá đáng!
Mà nếu tiếp tục mặc kệ như vậy, Diệp Huyên sẽ trở nên mạnh hơn!
Người thế này, nếu không giết chết sẽ để lại hậu họa vô cùng!
Bóng đỏ đứng yên một lát, sau đó xoay người rời đi, bây giờ gã ta đã không dám đi theo dõi Diệp Huyên nữa rồi!
…
Diệp Huyên quay về Thần Vũ Thành, hắn đi tới Võ Viện một lần nữa, nhưng lần này hắn cũng không đi vào.
Không lâu sau đó, Chiến Quân đi ra khỏi Võ Viện.
Lần này, ngoài Chiến Quân còn có một nhóm người!
Người quen!
Mấy người Mặc Vân Khởi, Khương Cửu…
Thấy bọn họ, Diệp Huyên lập tức sửng sốt.
Lúc này, Mặc Vân Khởi chạy đến trước mặt Diệp Huyên ôm chặt lấy hắn: “Diệp thổ phỉ, nhìn thấy ông đây có phải vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, rất bất ngờ không? Ha ha…”
Diệp Huyên: “…”