Chỉ thấy Tín công chúa vươn tay đẩy một tia sáng trắng bay vào giữa trán hắn.
Nàng ấy nói: “Đây là bản đồ đến Nguyệt Quốc, ngươi có thể đến đó thử xem”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Nói rồi xoay người hóa thành kiếm quang, biến mất ở cuối tinh không.
Để lại Tín công chúa im lặng nhìn theo.
Nàng đương nhiên cũng có ước muốn của chính mình.
Đó là thái bình muôn đời cho Đế quốc Cổ.
Nhưng nàng cũng biết, 'một đời Thiên tử, một đời thần tử', chỉ một lời hứa của Diệp Huyên là không đủ.
Điều nàng quan tâm chính là người sẽ kế vị mai sau.
Nếu mọi thứ diễn ra theo lẽ thường thì thôi, nhưng nếu hơi chệch đường một chút - tỉ như vị kia mai sau được nuôi thả chẳng hạn - thì sẽ vô cùng đau đầu.
Bởi vì đôi khi sự diệt vong của một thế lực lớn chính là do họ trêu vào người không nên chọc.
Một hồi sau, Tín công chúa lắc đầu, xoay người rời đi.
Tương lai vô định.
Chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường trước mặt, mai này ra sao thì phải xem Hoàng thất Đế quốc Cổ thế nào.
...
Diệp Huyên không mất bao lâu đã tìm đến Nguyệt Quốc.
Nhưng vừa đến thì đã bị một cấm chế bí ẩn cản đường.
Hắn gọi kiếm Thanh Huyên ra, nhẹ nhàng vung lên. Cấm chế tan thành mây khói, để hắn ung dung tiến vào.
Nhưng vừa đi vào thì đã bị một luồng khí tức kinh khủng khóa lại.
Diệp Huyên chỉ bình tĩnh nhìn vào khoảng không trước mặt, thấy nó vỡ ra, để một cô gái xuất hiện. Nàng ta mặc trường bào xanh nhạt, tóc dài xõa vai, mắt như trăng rằm.
Hai tay nàng đặt trong tay áo, vạt áo buông dài, trông tràn đầy tiên khí.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Diệp Huyên cười chào hỏi: “Cô nương chính là Nguyệt Hoàng?"
Cô gái: “Diệp Huyên của thư viện Quan Huyên”.
Diệp Huyên thoáng ngẩn ra: “Cô biết ta?"
Cô gái lạnh nhạt hỏi: “Diệp công tử có chuyện gì sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Ta đến đây để mời Nguyệt Quốc gia nhập thư viện Quan Huyên”.
Nguyệt Hoàng im lặng nhìn lại.
Diệp Huyên mỉm cười: “Không biết Nguyệt Hoàng nghĩ sao?"
Nàng ta lạnh lùng đáp: “Không nghĩ gì cả”.
Diệp Huyên: “Vậy quấy rầy rồi”.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Đối phương đã biết hắn là ai vậy chắc chắn đã nghe về hắn, đã vậy mà còn từ chối thì không còn gì để nói nữa.
Bỗng Nguyệt Hoàng gọi theo: “Chậm đã”.