Lúc này, thân thể Mộ Thiên Minh ngày càng hư ảo, nhưng vào lúc ông ta sắp biến mất hoàn toàn, một tia sáng vàng đột nhiên bay ra, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời!
Nguyên Thần!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi: “Đinh di, đó là Nguyên Thần của ông ta, ông ta muốn chạy trốn!”
Đinh di cười nói: “Không sao!”
Không sao?
Diệp Huyên sửng sốt.
Lúc này, Nguyên Thần của Mộ Thiên Minh ở chân trời phía xa đột nhiên bị một tia kiếm quang xuyên thủng.
Vụt!
Nguyên Thần của Mộ Thiên Minh cứ thế tan biến!
Hoàn toàn bỏ mạng!
Đinh cô nương nhìn Diệp Huyên: “Cậu đi theo ta!”
Dứt lời, bà ấy xoay người rời đi.
Diệp Huyên thoáng do dự, sau đó đi theo.
Hung Nghê ở một bên im lặng một lát rồi nói: “Lợi hại quá!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
…
Trong một Vân Đoan nào đó, Thần Khâm thu hồi tầm mắt, nét mặt nặng nề.
Mộ Thiên Minh cũng bị giết chết trong nháy mắt!
Thế này còn làm gì được nữa?
Thần Khâm im lặng một lát rồi nói: “Không thể động vào nữ nhân này!”
Ông lão bên cạnh nàng ta trầm giọng nói: “Thần nữ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Sắc mặt Thần Khâm hơi khó coi.
Từ bỏ?
Đương nhiên nàng ta không cam lòng, nhưng nếu không từ bỏ thì phải đối phó với nữ nhân kia thế nào đây?
Thần Khâm khẽ thở dài.
Lúc này, ông lão kia đột nhiên nói: “Diệp Huyên kia không thể ở mãi trong học viện được!”
Nghe vậy, Thần Khâm thoáng sửng sốt, sau đó nhẹ giọng đáp: “Cũng đúng…”
Nói xong, nàng ta nhìn xuống học viện nữ tử bên dưới, trong tay nữ nhân kia có kiếm quang giữ mạng, nhưng Diệp Huyên thì không!
Nếu Diệp Huyên rời khỏi học viện nữ tử, đó sẽ là cơ hội của bọn họ!
Thần Khâm im lặng một lát rồi quay đầu nhìn về phía ông lão: “Mộ Thiên Minh đã chết, Thiên Đạo tông sẽ không từ bỏ, ông chú ý đến hướng đi của bọn họ!”
Ông lão hành lễ: “Vâng!”